×
×

Năm 18 tuổi, tôi h/y s/inh lấy ông già 50 tuổi để có tiền cho em trai ăn học

Hà vừa tròn 18 tuổi, đôi mắt trong veo như mặt hồ mùa thu, nhưng ánh sáng ấy đã sớm bị dập tắt bởi cái nghèo đeo bám gia đình cô từ khi cha mẹ qua đời trong một vụ tai nạn. Chỉ còn lại cô và Nam, cậu em trai 12 tuổi thông minh nhưng gầy gò, sống lay lắt trong căn nhà lụp xụp ở làng quê. Nam là hy vọng duy nhất của Hà – cậu bé luôn mơ ước trở thành bác sĩ, chữa bệnh cho những người nghèo như họ. Nhưng giấc mơ ấy xa vời khi từng ngày, cả hai chỉ có khoai luộc và nước lã để cầm hơi.

Một ngày, ông Tài, người đàn ông 50 tuổi giàu có trong vùng, góa vợ và không con, đến nhà Hà. Ông ta nhìn cô bằng ánh mắt thèm muốn, giọng trầm trầm: “Cưới tao, tao sẽ lo cho thằng Nam ăn học tử tế. Nhà mày không phải khổ nữa.” Hà run rẩy, trái tim cô gào thét từ chối, nhưng hình ảnh Nam ôm bụng đói, đôi mắt sáng rực khi nói về tương lai, khiến cô cắn răng gật đầu. Đám cưới diễn ra chóng vánh, không hoa, không nhạc, chỉ có tiếng khóc thầm của Hà trong căn phòng lạnh lẽo của ông Tài.

Mười năm trôi qua như một cơn ác mộng. Hà sống bên người chồng già với những trận đòn khi ông ta say xỉn, những đêm dài cô tự dỗ mình bằng suy nghĩ rằng Nam đang được học hành, đang tiến gần đến giấc mơ. Cô hiếm khi gặp em, chỉ nhận được vài lá thư ngắn ngủi báo tin cậu đã vào đại học y, đã tốt nghiệp, đã có việc làm. Mỗi dòng chữ là một tia sáng nhỏ nhoi giữ cô sống tiếp. Nhưng cơ thể cô dần kiệt quệ – những trận đòn, những năm tháng lao lực, và nỗi cô đơn đã bào mòn sức khỏe cô. Ông Tài qua đời vì bệnh tật, để lại cho Hà căn nhà trống rỗng và một thân thể bệnh tật không hồi phục.

Rồi một ngày, Nam trở về. Cậu giờ là một bác sĩ 22 tuổi, áo blouse trắng tinh, đôi mắt vẫn sáng nhưng giờ đây pha lẫn sự trưởng thành. Cậu quỳ trước chị, nước mắt lăn dài: “Chị ơi, em thành công rồi. Em kiếm được tiền rồi, chị không phải khổ nữa. Em sẽ lo cho chị đến cuối đời.” Hà mỉm cười yếu ớt, bàn tay gầy guộc nắm lấy tay em trai. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt lịm. Trái tim cô, đã chịu đựng quá nhiều, ngừng đập ngay trong khoảnh khắc đoàn tụ ấy – cái khoảnh khắc mà cô chờ đợi suốt mười năm.

Nam gào khóc bên thi thể chị, ôm chặt lấy người đã hy sinh cả tuổi xuân để đổi lấy tương lai cho cậu. Cậu trả ơn chị bằng những đồng tiền đầu tiên từ công việc mơ ước, nhưng tất cả đã quá muộn. Hà ra đi, mang theo nụ cười mãn nguyện và nỗi bi kịch của một đời người.

Related Posts

Tôi thương anh đến phát khóc mỗi lần thấy lưng áo anh ướt sũng mồ hôi, mà anh vẫn cố cười bảo: “Cố thêm vài năm con lớn lên rồi, mình sẽ khá”

Cơ cực Tôi lấy chồng năm 23 tuổi, sau một mối tình kéo dài từ hồi còn học nghề. Cả hai đứa đều không có gì trong…

5.000 sản phẩm kem chống nắng gi-ả toàn là chất qu-ái qu-ỷ này

Cơ sở sản xuất mỹ phẩm giả, trong đó có gần gần 5.000 sản phẩm kem chống nắng giả được đặt giữa khu dân cư tại phường Thanh Miếu….

Chế biến kem chống nắng bằng quy trình d-ã ma-n thế này

Cơ sở sản xuất mỹ phẩm giả, trong đó có gần gần 5.000 sản phẩm kem chống nắng giả được đặt giữa khu dân cư tại phường Thanh Miếu….

Kỹ sư cơ khí chia sẻ lý do mua xe máy VinFast Feliz Neo chỉ sau một lần chạy thử, hóa ra đã biết 1 SỰ THẬT

Với anh Trần Minh Tú, quyết định lên đời VinFast Feliz Neo xuất phát chỉ sau 1 lần lái thử tại sự kiện do VinFast tổ chức….

Cận cảnh khu chế biến kem chống nắng giả quốc dân

Cơ sở sản xuất mỹ phẩm giả, trong đó có gần gần 5.000 sản phẩm kem chống nắng giả được đặt giữa khu dân cư tại phường Thanh Miếu….

Chàng trai Thanh Hoá 3 năm “đưa” hơn 500 li’ệ’t s-ĩ ở Thành cổ Quảng Trị về gặp lại người thân

Suốt 3 năm qua, anh Lê Thế Thắng, quê ở Thanh Hóa, đã phục chế miễn phí khoảng 500 bức ảnh chân dung liệt sỹ cho nhiều…