Tôi – 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học thì em trai đột ngột phát hiện suy thận giai đoạn cuối.
Gia đình nghèo, chi phí điều trị lên đến hàng trăm triệu mỗi tháng.
Đúng lúc ấy, mẹ tôi run run nói:
– “Có người muốn cưới con… ông ấy 70 tuổi. Nhưng nếu con chịu, ông sẽ tài trợ toàn bộ viện phí của em con.”
Tôi choáng váng.
Nước mắt rơi không dứt, nhưng cuối cùng, tôi gật đầu ký giấy kết hôn — trong lòng ngổn ngang tuyệt vọng.
Đêm tân hôn – tôi sợ hãi khép chặt người… nhưng ông chỉ ngồi cách xa, đỏ mặt đưa ra một chiếc hộp nhỏ.
Tôi mở ra, không phải nhẫn, không phải thuốc bổ, mà là… một xấp ảnh cũ, và một cuốn sổ da.
Trong ảnh là… mẹ tôi – ngày còn trẻ.
Ông khẽ nói:
– “Bác là người từng được mẹ con cứu mạng năm 1977.
Khi đó bác tưởng đã chết trên đường vượt lũ… thì mẹ con liều mạng kéo bác lên, dù bà cũng đang đói lả.
Bác đã tìm suốt 40 năm để báo ơn.
Bây giờ chỉ muốn con yên tâm sống – bác không cần gì cả. Đây là hợp đồng ly hôn. Con ký lúc nào cũng được.”
Tôi bật khóc, quỳ sụp xuống – không phải vì hối hận, mà vì lần đầu thấy trong đời: còn có người trả ơn bằng tất cả nhân cách của mình.
Tôi tìm đến, chỉ để nghe ông nói:
– “Nếu con muốn trả ơn, hãy sống tử tế với người sau như mẹ con từng làm.”
Tôi bị ép gả, tưởng đời chấm hết… không ngờ lại được cưới chính ân nhân của gia đình – người đã dạy tôi hiểu: có những cuộc hôn nhân không đến để ràng buộc, mà để mở ra một kiếp sống mới – tử tế, biết ơn và không còn sợ gì nữa.