Cưới g/ấp tr//ai tr//ẻ 25 tuổi làm chồng để ki/ếm c/on nối dõi, nữ đại gia không ngờ đêm tâ//n h//ôn lại xảy ra chuyện ki//nh h//oàng…
Bà Hạnh năm nay 42 tuổi, là người phụ nữ thành đạt trong lĩnh vực bất động sản, sở hữu chuỗi khách sạn lớn khắp Sài Gòn. Người ta luôn ngưỡng mộ bà vì tài giỏi và xinh đẹp, nhưng ít ai biết, bà vẫn luôn canh cánh nỗi lo không có con nối dõi.
Ngày trẻ, bà Hạnh từng yêu say đắm một người đàn ông, nhưng sau khi bị phản bội, bà dành hết thời gian gây dựng sự nghiệp. Đến khi giật mình nhìn lại, tuổi đã lớn, sức khỏe giảm sút. Bác sĩ khuyên bà nên có con sớm nếu không sẽ rất khó.
Trong lúc bế tắc, bà đưa ra quyết định khiến nhiều người bất ngờ: Cưới gấp một chàng trai trẻ khỏe mạnh làm chồng, chỉ để có con.
Người bà chọn là Khoa, 25 tuổi, làm bảo vệ tại một khách sạn của bà. Khoa quê miền Tây, gia đình khó khăn, bố mẹ bệnh tật, bản thân phải nghỉ học từ sớm để đi làm thuê. Trong một lần kiểm tra đột xuất, bà Hạnh chú ý đến Khoa vì dáng người khỏe mạnh, gương mặt hiền lành. Sau đó, bà cho người tìm hiểu, biết hoàn cảnh cậu khó khăn, liền ra điều kiện:
– Nếu cậu đồng ý kết hôn với tôi, tôi sẽ giúp trả nợ cho gia đình, mua cho bố mẹ cậu một ngôi nhà khang trang, lo thuốc thang đầy đủ.
Khoa sững sờ. Cậu chưa từng nghĩ sẽ cưới một người hơn mình gần 20 tuổi. Nhưng rồi, nghĩ đến cha mẹ đang bệnh, nghĩ đến căn nhà dột nát mỗi mùa mưa bão, cuối cùng cậu gật đầu.
Đám cưới diễn ra nhanh chóng. Bà Hạnh tổ chức ở khách sạn 5 sao, khách mời toàn đối tác và bạn bè trong giới kinh doanh. Người ta bàn tán: “Bà ấy cưới trai trẻ chỉ để kiếm con, chứ yêu thương gì.”
Nhưng bà Hạnh không quan tâm. Điều bà cần chỉ là có con.
Tối hôm ấy, trong đêm tân hôn, bà Hạnh chuẩn bị thật kỹ lưỡng. Bà khoác lên người chiếc váy ngủ màu đỏ, xức nước hoa nhàn nhạt, tự nhủ:
– Đêm nay, mọi thứ sẽ suôn sẻ.
Bà bước ra, thấy Khoa ngồi lặng trên giường, gương mặt lộ rõ sự lo lắng, đôi tay đan chặt vào nhau. Bà Hạnh tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, giọng dịu dàng:
– Em đừng ngại, chúng ta rồi cũng sẽ gần gũi thôi.
Khoa gật đầu, cười gượng. Bà Hạnh tắt đèn, cả căn phòng chỉ còn ánh sáng vàng ấm áp. Nhưng đúng lúc ấy, bà nghe thấy tiếng thở gấp. Khoa run rẩy, rồi bất ngờ ngã sang một bên. Bà Hạnh hoảng hốt bật đèn. Trước mắt bà, Khoa đang nằm bất tỉnh, khuôn mặt tái nhợt, môi tím lại.
Bà vội gọi cấp cứu. Trong lòng bà rối bời, tim đập liên hồi. Xe cứu thương đến đưa Khoa đi. Một tiếng sau, bác sĩ bước ra, gương mặt nghiêm trọng:
– May mà đưa vào kịp thời. Cậu ấy bị tụt huyết áp nặng do uống thực phẩm hỗ trợ không rõ nguồn gốc trước khi vào phòng.
Bà Hạnh chết lặng. Hóa ra để đêm tân hôn diễn ra suôn sẻ, Khoa đã nghe lời bạn mua sản phẩm trôi nổi uống, nhưng cơ địa yếu nên không chịu nổi.
Bà Hạnh ngồi gục xuống ghế ngoài hành lang bệnh viện, nước mắt lăn dài. Trong đầu bà vang lên hàng ngàn câu hỏi. Bà đã có tất cả: tiền bạc, địa vị, quyền lực. Nhưng cuối cùng, thứ bà khao khát nhất – một đứa con – vẫn ngoài tầm với.
Đêm tân hôn ấy, lẽ ra là khởi đầu cho niềm hy vọng, lại trở thành ký ức kinh hoàng mà bà Hạnh không bao giờ quên.