Trong buổi gặp mặt hai bên thông gia trước ngày cưới, bà Xuân – mẹ cô dâu – ăn mặc giản dị với chiếc váy dài màu nâu nhạt, gương mặt điềm đạm, lời ăn tiếng nói nhỏ nhẹ.
Nhưng khi bà vừa rời khỏi bàn tiệc, bà thông gia nhà trai – người luôn tự hào là “trâm anh thế phiệt” – liền bĩu môi, nói thẳng trước mặt nhiều người:
“Cái váy bà ấy mặc trông là biết loại đồ thuê chợ đêm. Chắc lo cưới gả mà gom từng đồng. Mẹ gì mà nhìn quê như giúp việc!”
Cô dâu nghe thấy mà nghẹn. Nhưng mẹ cô chỉ nhẹ nhàng cười, không một lời đáp trả.
Đúng ngày rước dâu.
Họ nhà trai diện vest chỉnh tề, xe hoa sang trọng đến trước cổng. Nhưng vừa chuẩn bị bước vào nhà gái thì… tiếng còi container vang lên liên tục ngoài đầu ngõ.
Mười tám chiếc container lớn – đồng loạt đỗ dọc con đường làng. Mọi người đổ xô ra xem thì choáng váng:
5 chiếc chở đồ hồi môn là nội thất cao cấp nhập khẩu nguyên đai: giường, tủ, bàn ghế gỗ mun, tủ lạnh, máy rửa bát – toàn thương hiệu châu Âu.
4 chiếc chở vàng và sính lễ được niêm phong, đi kèm 3 nhân viên ngân hàng làm chứng.
3 chiếc khác là quà tặng riêng cho họ hàng bên nhà chồng – mỗi hộ một chiếc TV, máy lọc nước, và gói du lịch Đà Nẵng 4 ngày 3 đêm.
Và gây sững sờ nhất: chiếc cuối cùng chở một chiếc xe hơi mới tinh, đeo biển tên cô dâu: “Hồi môn của mẹ tặng con gái – không cần ràng buộc điều kiện.”
Cả họ nhà trai mắt tròn mắt dẹt. Bà thông gia mặt tái xanh, môi run run không nói nên lời.
Cô dâu bước ra, trong bộ váy cưới sang trọng nhưng vẫn giữ nét giản dị. Còn mẹ cô – vẫn mặc chiếc váy dài cũ – chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
“Tôi mặc gì không quan trọng. Quan trọng là… tôi biết cách dạy con gái mình không coi thường ai vì cái váy người ta đang mặc.”
Từ hôm đó, bà thông gia không dám hó hé thêm lời nào. Cả họ nhà trai phải cúi mặt suốt lễ rước dâu, vì không ai ngờ rằng người phụ nữ bị chê là “mặc đồ thuê” lại là chủ một chuỗi showroom nội thất và logistics lớn nhất khu vực.