Tôi, một gã trai ba mươi, sống đời tự do với cái đầu đầy mộng mơ và túi tiền kha khá nhờ nghề kinh doanh tay trái. Buôn bán nhỏ lẻ, từ quần áo đến đồ điện tử, tôi xoay xở đủ để có đồng ra đồng vào, hơn hẳn đám bạn cùng trang lứa. Vì thế, tôi chẳng ngại ngần khi ai đó ngỏ lời vay tiền, nhất là Tâm – cô bạn thân từ thời đại học. Với tôi, giúp bạn là niềm vui, mà Tâm thì luôn có những lý do chính đáng: lúc đóng học phí, lúc chuyển nhà, lúc mẹ cô ấy nợ nần. Có khi chỉ hai, ba triệu, nhưng cũng có lúc cả chục triệu. Tôi cho vay thoải mái, chẳng cần giấy tờ, chỉ cần một tin nhắn “Cậu ơi, giúp tớ nhé!” là tôi chuyển khoản ngay.
Nhưng dần dà, tôi nhận ra một điều lạ. Tâm chỉ nhắn tin khi cần tiền. Xong xuôi, cô ấy mất hút. Không một lời hỏi thăm, không một cuộc cà phê hàn huyên như hồi xưa. Tôi tự nhủ, chắc cô ấy bận, chắc đời cô ấy khó khăn. Vậy nên tôi vẫn tiếp tục cho vay, vẫn cười xòa mỗi lần Tâm viện cớ. Cứ thế, qua bao lần, số tiền tôi cho Tâm vay đã lên đến con số mà chính tôi cũng chẳng buồn tính.
Rồi một ngày, sóng gió ập đến. Phi vụ kinh doanh lớn của tôi đổ bể. Hàng tồn kho chất đống, nợ nần chồng chất. Từ gã trai dư dả, tôi thành kẻ chạy vạy từng đồng. Lần đầu tiên, tôi nhắn Tâm, không phải để đòi nợ, mà chỉ để tâm sự, mong một lời động viên từ cô bạn thân. Nhưng tin nhắn của tôi rơi vào im lặng. Tôi gọi, cô ấy không nghe. Tôi nhắn tiếp, cô ấy đọc nhưng không trả lời. Lòng tôi chợt lạnh. Tâm, người tôi từng giúp bao lần, giờ chẳng khác gì người dưng.
Thời gian trôi qua, tôi gượng dậy, trả nợ, làm lại từ đầu. Một buổi chiều, tình cờ ngồi cà phê với nhóm bạn chung, tôi nghe được câu chuyện khiến tim mình thắt lại. Một người kể rằng Tâm từng ngồi với họ, buông lời cay nghiệt về tôi: “Thằng đó tưởng giàu lắm, cho vay mà cứ làm như bố đời. Giờ phá sản rồi, coi nó có ai thèm!”. Cả nhóm cười ầm, còn Tâm, tôi nghe nói, gật gù tán thưởng. Hóa ra, trong mắt cô ấy, tôi chẳng là bạn. Tôi chỉ là cái máy ATM, nơi cô ấy “rút tiền” mà chẳng cần thẻ.
Tôi ngồi lặng, ly cà phê nguội ngắt trước mặt. Đau, nhưng không phải vì tiền. Đau vì tôi đã tin, đã thương, đã xem Tâm là người thân. Tôi nhớ những ngày mình thức khuya kiểm hàng để có tiền giúp cô ấy, những lần cười xòa khi cô ấy hứa “sẽ trả”. Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình ngốc. Nhưng không sao, đời dạy tôi một bài học đắt giá: tiền có thể mua được lòng người, nhưng chỉ là thứ lòng giả dối.
Giờ đây, tôi vẫn kinh doanh, vẫn sống tốt. Tâm, tôi không còn liên lạc. Nghe đâu cô ấy vẫn sống ổn, vẫn có những “cái máy ATM” mới. Còn tôi, tôi học cách giữ tiền chặt hơn, và giữ lòng mình cẩn thận hơn. Vì không phải ai cũng xứng đáng với sự tử tế của mình.