Bà Mười – 78 tuổi, qua đời sau một cơn đột quỵ giữa đêm.
Gia đình lập tức tổ chức tang lễ, đưa bà về quê nhà an táng theo phong tục.
Chiều hôm đó, trong lúc chuẩn bị khâm liệm, bé Thỏ – cháu ngoại 5 tuổi – bất ngờ vùng ra khỏi tay mẹ, chạy đến trước linh cữu, quỳ bệt xuống và bật khóc nức nở:
“Không được đóng nắp đâu! Ngoại chưa muốn đi mà!
Ngoại bảo… còn kẹt bên trong… ngoại đau lắm… mở ra đi!”
Cả nhà sững lại vài giây, rồi xôn xao.
Ai cũng nghĩ con bé hoảng loạn, vì thương ngoại quá nên nói bậy.
Một người cậu tiến lại, dỗ dành:
“Thôi nín đi con, ngoại ngủ rồi, để ngoại đi thanh thản…”
Nhưng đúng lúc nắp quan tài chuẩn bị được đóng lại, bé Thỏ bỗng hét toáng:
“KHÔNG! Có tiếng kêu nhỏ bên trong! Ngoại gọi con mà!”
*Bất ngờ…
Một tiếng “cộc… cộc…” rất nhẹ phát ra từ bên trong quan tài.
Tất cả mọi người…
Đứng sững như hóa đá.
Người lớn tái mặt. Một vài người ngất xỉu.
Cao trào nổ tung:
Không dám chần chừ, gia đình lập tức gọi bác sĩ và mở nắp quan tài ra.
Bà Mười… vẫn còn thoi thóp!
Mạch yếu, môi tím tái, nhưng mắt hé mở… đang cố nhúc nhích ngón tay!
Cú twist chấn động:
Sau khi được đưa vào viện cấp cứu, bác sĩ xác nhận: Bà không chết.
Mà chỉ rơi vào trạng thái “hôn mê giả tử” – tim đập cực yếu, giống người đã qua đời.
Nếu đóng nắp vài giờ sau… thì sẽ thật sự… “không tỉnh lại được nữa.”
Khi tỉnh lại, bà nắm chặt tay cháu và khóc:
“Lúc đó… chỉ nghe tiếng khóc của con bé là còn le lói tia sáng.
Ngoại cố cử động nhưng miệng không mở nổi.
May mà nó tin ngoại…”
Từ đó, người ta gọi bé Thỏ là “người cứu ngoại khỏi cõi chết”.
Còn bà Mười, lần đầu tiên đứng giữa sân, chắp tay lạy tổ tiên và nghẹn ngào nói:
“Con đã từng nghĩ hết phước rồi…
Nhưng hóa ra… đứa bé nhỏ nhất nhà lại là phước lớn nhất đời con.”
Dòng cuối khiến người đọc rưng rưng:
“Đôi khi, điều duy nhất giữ một người ở lại… là tiếng gọi nhỏ xíu từ tình thương thuần khiết.”