Đêm buông xuống, căn nhà cổ kính ở ngoại ô Hà Nội chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích ngoài vườn. Hòa, một cô gái trẻ với gương mặt thanh tú, ngồi bên cửa sổ, ánh mắt đượm buồn nhìn ra màn đêm. Chồng cô, Long, lại đi công tác xa, để lại cô một mình trong ngôi nhà rộng lớn cùng bố chồng, ông Tùng. Mỗi lần Long vắng nhà, ông Tùng lại gọi cô lên phòng riêng, nói rằng muốn “tâm sự mỏng”. Hòa không thoải mái, nhưng cô luôn tự nhủ đó chỉ là những cuộc trò chuyện vô hại của một người cha già cô đơn. Tuy nhiên, đêm nay, khi bước chân cô chạm vào cầu thang dẫn lên phòng ông Tùng, một linh cảm kỳ lạ khiến tim cô đập mạnh, như thể bóng tối đang che giấu một bí mật không thể ngờ tới.
Hòa và Long kết hôn được hai năm. Long, một kỹ sư xây dựng, thường xuyên phải đi công tác hàng tháng trời, để lại Hòa trong căn nhà cổ của gia đình anh. Ông Tùng, bố chồng cô, là một người đàn ông ngoài sáu mươi, dáng vẻ điềm đạm, nhưng ánh mắt luôn có chút gì đó khó nắm bắt. Ông sống khép kín, ít nói, nhưng mỗi khi Long đi vắng, ông lại trở nên cởi mở hơn với Hòa. Những cuộc “tâm sự” của ông thường bắt đầu bằng những câu chuyện về thời trẻ, về gia đình, nhưng đôi khi, ánh mắt ông dừng lại trên cô quá lâu, khiến cô rùng mình.
Hòa không dám nghĩ xấu về bố chồng. Cô tự nhủ rằng ông chỉ đang cô đơn, rằng một người góa vợ từ lâu như ông cần ai đó để trò chuyện. Nhưng đêm nay, khi ông Tùng gọi cô lên phòng, giọng ông có gì đó khác lạ – không phải sự trầm ấm thường ngày, mà là một sự gấp gáp, gần như ra lệnh. Hòa miễn cưỡng bước lên cầu thang, tay nắm chặt lan can, lòng đầy bất an.
Phòng ông Tùng nằm ở cuối hành lang, ánh sáng từ ngọn đèn bàn hắt lên những bức tường cũ kỹ. Ông ngồi trên ghế bành, tay cầm một ly rượu, đôi mắt nhìn cô chằm chằm khi cô bước vào. “Hòa, ngồi đi,” ông nói, giọng trầm như vang vọng từ một nơi sâu thẳm. “Bố có chuyện quan trọng muốn nói.”
Hòa ngồi xuống, cố giữ vẻ mặt bình thản. Ông Tùng bắt đầu kể về mẹ của Long, người đã qua đời cách đây mười năm. Ông nói bà là một người phụ nữ hoàn hảo, nhưng ánh mắt ông lại đầy uẩn khúc, như thể đang che giấu điều gì. Rồi bất ngờ, ông đứng dậy, tiến lại gần Hòa, đặt tay lên vai cô. “Con biết không, con giống mẹ Long lắm. Cả dáng vẻ lẫn tính cách. Đôi khi bố nhìn con, bố cứ ngỡ bà ấy trở về.”
Hòa rùng mình, lùi lại. “Bố, con nghĩ bố say rồi. Con xin phép về phòng.” Nhưng khi cô định đứng dậy, ông Tùng nắm lấy tay cô, ánh mắt sáng lên một cách kỳ lạ. “Đừng đi, Hòa. Bố cần con. Long không ở đây, con phải thay nó chăm sóc bố chứ.”
Hòa giật tay ra, chạy về phòng, khóa chặt cửa. Tim cô đập thình thịch, đầu óc quay cuồng. Cô không muốn tin rằng bố chồng mình lại có những ý định không đúng mực. Nhưng ánh mắt ông, cái nắm tay mạnh bạo, và giọng nói đầy ám chỉ khiến cô không thể phủ nhận sự thật. Đêm đó, Hòa không ngủ. Cô quyết định lục lọi căn phòng của ông Tùng khi ông ra ngoài vào sáng hôm sau, hy vọng tìm được manh mối để hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong một ngăn kéo cũ kỹ, Hòa tìm thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong là một xấp thư tay và một cuốn album ảnh. Những lá thư được viết bởi một người phụ nữ tên Liên – mẹ của Long. Hòa lướt qua, và từng dòng chữ khiến cô lạnh toát. Liên viết rằng bà sống trong sợ hãi, rằng ông Tùng không chỉ là một người chồng, mà còn là một kẻ kiểm soát, giam cầm bà trong chính ngôi nhà này. Bà kể về những đêm ông ép bà “tâm sự”, về cách ông dùng quyền lực gia đình để khiến bà không dám rời đi. Lá thư cuối cùng kết thúc bằng một dòng: “Nếu tôi chết, hãy bảo vệ con trai tôi.”
Hòa run rẩy, mở cuốn album. Bên trong là những bức ảnh của Liên, nhưng điều khiến cô kinh hoàng là sự giống nhau kỳ lạ giữa bà và cô. Từ mái tóc dài đen nhánh đến ánh mắt buồn bã, như thể cô là bản sao của người phụ nữ đã khuất. Hòa chợt hiểu ra: những cuộc “tâm sự” của ông Tùng không phải ngẫu nhiên. Ông đang cố sống lại quá khứ, nhìn cô như một bóng hình của Liên.
Sáng hôm sau, Hòa đối mặt với ông Tùng. Cô đặt xấp thư lên bàn, giọng run nhưng kiên định: “Bố, con đã đọc hết. Bố nợ con một lời giải thích.”
Ông Tùng tái mặt, nhưng rồi ông bật cười, một tiếng cười lạnh lùng. “Con thông minh hơn ta nghĩ, Hòa. Đúng, con giống Liên. Và ta chỉ muốn giữ con ở lại, để gia đình này không tan vỡ. Long không cần biết chuyện này, đúng không?”
Hòa lắc đầu, nước mắt lăn dài. “Con sẽ nói với Long. Và nếu bố không dừng lại, con sẽ rời khỏi đây.”
Nhưng ông Tùng không dễ dàng buông tha. Ông đe dọa sẽ nói với Long rằng Hòa đã quyến rũ ông, rằng cô không xứng làm vợ. Hòa sững sờ trước sự tráo trở của ông, nhưng cô không lùi bước. Cô bí mật ghi âm cuộc trò chuyện, rồi gửi cho Long, kèm theo ảnh chụp những lá thư của Liên. Long, dù đang ở công trường xa, lập tức gọi về, giọng đầy đau đớn và giận dữ.
Long trở về nhà vào ngày hôm sau. Anh đối mặt với bố mình, lần đầu tiên trong đời dám đứng lên chống lại ông. Ông Tùng, trước sức ép của con trai và bằng chứng từ Hòa, cuối cùng thú nhận. Ông thừa nhận đã bị ám ảnh bởi Liên, và khi thấy Hòa, ông không thể kiềm chế được ý nghĩ giữ cô lại như một cách để chuộc lỗi với quá khứ. Long sụp đổ, nhưng anh nắm tay Hòa, xin lỗi cô vì đã không nhận ra sự thật sớm hơn.
Hòa và Long quyết định rời khỏi ngôi nhà cổ. Họ chuyển đến một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. Một buổi chiều, khi Hòa đang dọn dẹp đồ đạc cũ, cô nhận được một cuộc gọi từ một người phụ nữ lạ. Người đó tự xưng là em gái của Liên, cô ruột của Long, người đã cắt đứt liên lạc với gia đình từ lâu. Cô nói rằng đã nghe về chuyện của Hòa và muốn gặp cô.
Họ gặp nhau trong một quán cà phê nhỏ. Người phụ nữ, tên Hạnh, đưa cho Hòa một lá thư khác của Liên, được viết ngay trước khi bà qua đời. Trong thư, Liên tiết lộ một bí mật động trời: Long không phải con ruột của ông Tùng. Bà đã mang thai Long với người đàn ông bà yêu thật lòng, nhưng bị ép cưới ông Tùng để che giấu sự thật. Liên viết rằng bà hy vọng một ngày nào đó, Long sẽ tìm thấy hạnh phúc thực sự, thoát khỏi cái bóng của gia đình.
Hòa ôm lá thư, nước mắt lăn dài. Cô quyết định không nói với Long ngay, nhưng giữ lá thư như một lời nhắc nhở rằng cô và anh đã chọn đúng khi rời bỏ quá khứ. Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, Hòa nhìn Long chơi đùa với chú cún con họ vừa nhận nuôi, lòng nhẹ nhõm. Bí mật của đêm ấy, dù đau đớn, đã giúp họ tìm thấy ánh sáng, và có lẽ, cả tự do.