Mỗi khi ân ái, anh lại gọi tên cô ta.
Không phải trong vô thức. Không phải vì lỡ miệng. Mà là từ sâu trong cổ họng, tên cô ta bật ra như một thứ ám ảnh găm chặt trong tim anh – dịu dàng, khẽ khàng, như một lời cầu xin được tha thứ.
Tôi là vợ anh. Còn cô ta – Linh – là người yêu cũ đã chết trong một tai nạn giao thông cách đây hai năm, đúng vào ngày sinh nhật anh.
Tôi không khóc. Tôi chỉ hỏi một lần, sau lần đầu tiên anh gọi tên cô ta trong bóng tối. Anh im lặng rất lâu, rồi quay lưng lại. “Anh xin lỗi. Anh… chưa quên được.”
Tôi mỉm cười, nhẹ như khi rót một chén trà nguội. “Không sao.”
Tôi không vội ly hôn. Tôi cao tay hơn thế.
Tôi bắt đầu tìm hiểu về Linh. Từ những bức ảnh cũ, những dòng trạng thái trên mạng xã hội, đến những đoạn nhật ký anh còn giữ trong một chiếc USB cũ – tôi đọc tất cả. Linh là kiểu phụ nữ ai cũng yêu được – hiền lành, dịu dàng, luôn cười nhẹ khi giận dữ, và biết lùi lại đúng lúc để đàn ông thấy mình mạnh mẽ.
Tôi bắt đầu thay đổi. Nụ cười của tôi trở nên mềm hơn. Giọng nói bớt sắc lạnh. Tôi tập món canh chua mà Linh từng nấu. Đôi lúc, tôi vô tình buông những câu nói Linh từng viết trong nhật ký: “Anh à, nếu em chết trước, anh nhớ sống thay cả phần em nhé.”
Anh không nghi ngờ gì. Ngược lại, anh bắt đầu nhìn tôi như thể tôi là Linh trở lại.
Có lần, anh cầm tay tôi rất lâu sau bữa cơm, mắt đỏ hoe. “Em biết không, nhiều lúc anh thấy như em với Linh… giống nhau lạ kỳ.”
Tôi mỉm cười. “Có thể em học được chút gì đó từ cô ấy.”
Anh không nhận ra đó là lời thú nhận. Tôi đang dần trở thành cái bóng mà anh tiếc nuối.
Một tối, tôi về muộn. Anh ngồi trên ghế sofa, tay cầm tấm ảnh cũ. Trong đó là anh và Linh, cười dưới một gốc hoa giấy.
“Anh nhớ cô ấy đến vậy à?”
“Có lẽ… anh sẽ chẳng bao giờ hết nhớ.”
Tôi bước lại gần, nhẹ nhàng ngồi xuống. “Nếu cô ấy còn sống, anh có nghĩ mình sẽ lấy cô ấy không?”
Anh gật đầu, không do dự.
Tôi không nói gì thêm. Tôi chỉ cười, lặng lẽ như người vừa nghe xong một bản án tử.
Tuần sau, tôi xin nghỉ việc, nói là muốn nghỉ ngơi. Anh ủng hộ. Tối đến, tôi bảo: “Hay mình về thăm nhà em vài hôm, cũng lâu rồi anh chưa về đó.” Anh đồng ý.
Chúng tôi về quê tôi, một vùng ven biển yên tĩnh. Tôi đưa anh ra bãi đá nơi tôi thường chơi lúc nhỏ, bảo anh đứng vào mép đá, chụp một tấm hình.
Anh cười, giơ hai tay lên. Tôi cầm máy ảnh, giơ lên… rồi hạ xuống.
“Anh từng nói, nếu Linh còn sống, anh sẽ lấy cô ấy đúng không?”
Anh ngẩn ra, hơi bối rối. “Ừ, nhưng… chuyện đã qua rồi em…”
“Không đâu. Chuyện chưa qua.”
Tôi rút trong túi một xấp giấy. Hồ sơ bệnh án.
Tôi ném xuống chân anh. “Anh biết không, Linh không chết vì tai nạn. Cô ấy chết vì bệnh – suy tim. Cô ấy giấu anh, vì không muốn anh lo lắng. Tai nạn chỉ là một cái kết gọn gàng để anh có thể đau khổ trọn vẹn mà không giận cô ấy.”
Mặt anh trắng bệch. “Sao… sao em biết?”
“Tôi đã gặp mẹ Linh.”
Tôi nhìn anh, thẳng vào mắt, lần đầu tiên không cần cười nữa. “Anh yêu một người đã chết, và tôi – vợ anh – chỉ là thế thân cho cái xác ảo tưởng đó.”
Anh run lên. “Anh xin lỗi… Anh chưa bao giờ định…”
“Tôi biết.” Tôi bước lùi lại, sóng đánh vào chân tôi lạnh buốt. “Và tôi cũng chưa bao giờ định tha thứ.”
Tôi không đẩy anh xuống. Tôi không cần. Tôi chỉ để anh lại đó, với xấp giấy bay tơi tả trong gió biển.
Tối hôm đó, tôi về lại thành phố. Một mình.
Một tuần sau, tôi nhận được tin: Anh đã nhập viện vì trầm cảm nặng, được phát hiện lang thang ven biển, gọi tên một người không còn tồn tại.
Tôi không cười. Không khóc.
Tôi chỉ cảm thấy nhẹ.
Tôi không cần phải giết anh. Nỗi ám ảnh của chính anh đã làm thay tôi.