×
×

Ông nội m;/ất để lại căn biệt thự, 3 anh em tranh nhau đòi từ mặt, nào ngờ chỉ sau 1 đêm đầu tiên ngủ lại, anh cả tự nguyện nhường hết cho các em

Ông nội m;/ất đúng ngày giỗ bà. Không di chúc, không lời trăn trối, chỉ để lại một căn biệt thự cổ ba tầng hơn trăm năm tuổi ở ngoại ô. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu căn nhà ấy không nằm ở vị trí đang lên giá từng ngày – sát khu đất mới quy hoạch thành khu nghỉ dưỡng cao cấp.

 

Ngay sau lễ ta/ng, ba anh em – Huy (anh cả), Dũng (anh hai) và Long (em út) – ngồi quanh b;/àn t/hờ, mặt nặng như chì. Bên ngoài là tiếng tụng kinh, còn bên trong là một phiên “phân xử gia đình” âm ỉ.

 

Huy cho rằng anh là người chăm ông nội suốt những năm cuối đời, nên anh xứng đáng giữ biệt thự. Dũng phản đối: “Anh chăm ông nhưng là vì anh thất nghiệp, ở nhờ chứ không phải hy sinh.” Long – đứa con út vừa về từ nước ngoài – thì lạnh lùng tuyên bố: “Nếu không chia đều, coi như anh em từ mặt.”

 

Cuối cùng, cả ba thống nhất: mỗi người sẽ ngủ một đêm trong biệt thự. Ai ở lại mà không thấy gì bất thường thì sẽ có quyền ưu tiên định đoạt.

 

Đêm đầu tiên, Huy là người xung phong ngủ lại.

 

Huy nằm trên chiếc giường mà ông nội từng nằm. Gối vẫn còn mùi long não. Anh trằn trọc, mắt không thể nhắm.

Huy khóa cửa, lấy mền trùm kín đầu.

 

Đến rạng sáng, anh gọi cho hai em:

“Tao nhường. Tao nhường hết. Ai muốn giữ thì giữ. Tao chỉ xin một điều… đừng để tao quay lại đó lần nữa.”

 

Hôm sau, Long đến ngủ đêm thứ hai. Nhưng khác với Huy, Long mang theo bạn gái, cả hai ngủ ở phòng khách. Không có chuyện gì xảy ra cả đêm.

 

Long liền tuyên bố sẽ bán biệt thự để chia tiền, gọi môi giới đến định giá.

 

Nào ngờ môi giới vừa bước qua cổng đã đứng khựng lại thì thầm thông báo tin… 

“Căn nhà này từng bị dán lệnh phong tỏa cách đây 20 năm.”

Ba anh em sững người. Người môi giới – một phụ nữ tầm trung niên, kinh nghiệm đầy mình – mở điện thoại, chỉ vào một bức ảnh cũ mờ nhòe, chụp từ thời còn dùng máy ảnh phim. Trong ảnh, chính là căn biệt thự, với dải băng đỏ và tấm bảng “Hiện trường điều tra – cấm vào”.

“Một vụ mất tích.” – bà môi giới nói nhỏ, như sợ ai đó nghe thấy. – “Không ai bị bắt, nhưng cũng chẳng ai được minh oan.”

Câu chuyện càng rùng rợn khi Long tra lại tin tức cũ: Vào khoảng năm 2005, một cô gái trẻ – nhân viên y tế ở trạm xá gần đó – được báo mất tích sau khi vào biệt thự chăm sóc người già. Không có xác, không có bằng chứng, không ai bị kết tội. Nhưng dân quanh vùng truyền tai nhau rằng ông nội ba anh em, khi ấy sống một mình, “đã nhốt người trong nhà như nuôi thú.”


Đêm thứ ba.

Đến lượt Dũng – người vốn luôn tự cho mình là lý trí nhất – ngủ lại.

Anh chọn phòng giữa tầng hai, căn phòng cũ của ba anh em lúc còn nhỏ. Dũng đem theo máy ghi âm, cả camera hồng ngoại, gắn ở mọi góc phòng. Trước khi đi ngủ, anh để lại tin nhắn cho hai anh:

“Nếu có gì xảy ra, cứ kiểm tra file ghi âm. Tao sẽ không để ma mị hay mấy chuyện tào lao làm ảnh hưởng đến quyết định.”

Đêm trôi qua yên ắng. Không tiếng động, không ánh sáng lạ, không gì bất thường.

Sáng hôm sau, hai anh em đến thì thấy Dũng đang ngồi trong phòng, bình thản. Anh cười nhạt:
“Không có gì cả. Mấy người yếu bóng vía quá.”

Nhưng khi Long mở máy tính để kiểm tra camera đêm, file video chỉ ghi được đến đúng 3 giờ 07 phút sáng rồi đột ngột nhiễu loạn – hình ảnh chập chờn như có ai đó che ống kính.

Ghi âm thì tệ hơn. Đoạn cuối cùng nghe được là tiếng Dũng lẩm bẩm như đang nói chuyện với ai đó trong phòng:

“Tôi không phải là ông ấy. Tôi không giấu cô. Tôi không biết gì về cái hầm cả…”

“Cái hầm?” – Huy nhíu mày.

Long lật tung tầng hầm biệt thự. Sau nhiều giờ tìm kiếm, họ phát hiện một nắp sàn gỗ ở góc nhà bếp, bị giấu dưới tủ gỗ lâu đời. Bên dưới là cầu thang dẫn xuống một căn hầm lạnh ngắt, không khí ẩm mốc và nghẹt thở.

Dưới hầm là gì?

Một chiếc giường sắt cũ kỹ với còng tay gỉ sét, một chiếc gương lớn bị vỡ, tường kín những vết cào và hàng chữ nguệch ngoạc bằng than:

“Tôi vẫn ở đây.”
“Đừng tin ông ta.”
“Tôi muốn về nhà.”

Bên cạnh là một hộp thiếc nhỏ, bên trong có một đoạn tóc dài được bện lại cùng một mẩu giấy ố vàng:

“Tha thứ cho tao. Tao không định để nó chết trong bóng tối.”


Lúc này, cả ba anh em đều im lặng. Họ hiểu rằng căn nhà không còn là tài sản – mà là di sản của một lời thú tội bị chôn vùi.

Bán nhà? Không ai dám.

Giữ lại? Cũng chẳng ai muốn.

Cuối cùng, biệt thự bị đóng cửa vô thời hạn. Nhưng dân trong vùng kể lại: mỗi đêm rằm, từ cửa sổ tầng hầm, vẫn thấy ánh đèn chập chờn như ai đang tìm đường lên mặt đất…

Related Posts

Cận cảnh gương mặt chồng ca sĩ Hồ Quỳnh Hương, thời gian cưới đã được xác định

Quản lý của ca sĩ Hồ Quỳnh Hương xác nhận, ngày mai (15/5) nữ ca sĩ cùng bạn trai sẽ tổ chức đám cưới riêng tư ở…

Đề xuất cho phép cán bộ, viên chức làm việc online sau khi sáp nhập tỉnh

Cần chính thức hóa làm việc từ xa, trực tuyến là phương thức làm việc hợp pháp trong khu vực công, phù hợp theo vị trí việc…

Ngày tôi ở đỉnh cao của sự nghiệp cũng là ngày cô em gái tôi từng nâng đỡ làm một việc khiến tôi…

Minh Yên đứng lặng sau cánh gà, ánh đèn sân khấu hắt bóng cô dài hun hút trên sàn gỗ. Khán phòng vẫn rộ lên những tràng…

NSND Hồng Vân lên tiếng về việc liên quan đến bà Phương Hằng

Mới đây, NSND Hồng Vân lên tiếng làm rõ phát ngôn liên quan đến doanh nhân Phương Hằng. Theo đó, một trang fanpage đã đăng tải hình…

Cho vợ đi lao động ở nước ngoài 1 mình tôi đau đớn phát hiện ra…

Ba năm trước, vợ tôi khăn gói sang Đức theo diện xuất khẩu lao động. Ngày tiễn cô ở sân bay, tôi nắm tay cô thật lâu,…

Vợ của NSƯT Thái Sơn là ai? Nay mới CHÍNH THỨC công khai

NSƯT Thái Sơn – ‘Bố Bình’ trong ‘Cha tôi, người ở lại’ lần đầu tiên công khai hình ảnh vợ và gia đình ngoài đời, nhan sắc…