Tôi về làm dâu nhà bà ba năm, chưa một ngày được thảnh thơi. Chồng tôi là con trai duy nhất, bà coi anh như viên ngọc quý, còn tôi chẳng khác gì một kẻ chen chân vào gia đình họ. Mỗi sáng, tôi phải dậy từ năm giờ để chuẩn bị bữa sáng, quét tước nhà cửa, trong khi bà vẫn ung dung nhấp ngụm trà, mắt lướt qua tôi đầy soi xét.
“Ngày xưa mẹ về làm dâu, chưa bao giờ dám ngủ đến giờ này đâu nhé!” – bà nói, giọng ngọt lịm nhưng ẩn chứa dao găm. Tôi cười trừ, cắn răng nuốt nghẹn.
Chồng tôi đi làm cả ngày, chỉ tối mới về nhà. Trước mặt anh, bà luôn là người mẹ hiền hậu, quan tâm con dâu như con đẻ. Nhưng chỉ cần anh quay lưng, bà lại trở về đúng bản chất – một người phụ nữ quyền lực, kiểm soát tôi từng ly từng tí. Tôi ăn gì, mặc gì, thậm chí mua gì cho nhà cũng phải qua tay bà phê duyệt.
Chuyện đỉnh điểm xảy ra khi tôi mang thai. Tôi cứ nghĩ đây sẽ là cơ hội để bà thay đổi, để giữa tôi và bà có thể gần nhau hơn. Nhưng không, bà như có thêm lý do để kiểm soát tôi chặt hơn. “Ngày xưa mẹ có bầu vẫn phải nấu ba bữa cơm, ai như con bây giờ, hơi tí là kêu mệt!”. Bà nói vậy khi thấy tôi buồn nôn, đứng không vững bên bếp.
Rồi đến ngày tôi sinh con, bà giành lấy cháu từ tay tôi, tự quyết định mọi thứ. “Cái này không tốt cho con nít!”, “Đừng có làm hư nó!”, “Mẹ nuôi chồng con lớn chừng này, con còn dám cãi?”. Tôi chỉ biết nuốt nước mắt nhìn con mà lòng đau như cắt.
Đến một ngày, tôi kiệt sức. Tôi nói với chồng về việc ra ở riêng, nhưng anh không đồng ý. “Mẹ già rồi, sao em nỡ bỏ bà một mình?”. Tôi cay đắng nhận ra, trong mắt anh, tôi mãi mãi chỉ là người đến sau. Tôi không còn kiên nhẫn nữa, tôi thu dọn đồ đạc, ôm con rời khỏi căn nhà ấy.
Lúc bước ra cửa, bà vẫn điềm nhiên ngồi nhấp trà, không giữ tôi lại, chỉ buông một câu: “Ra khỏi nhà này rồi, đừng hòng quay lại”.
Tôi cười nhạt. Nếu phải đánh đổi tự do bằng sự xa lánh, tôi cũng cam lòng.