Cuối tháng 4, không khí tại ga Hà Nội nhộn nhịp bởi dòng người đổ về các tỉnh thành để chuẩn bị cho kỳ nghỉ lễ 30/4 – 1/5. Hùng, một sinh viên năm ba chuyên ngành Công nghệ Thông tin tại một trường đại học ở Hà Nội, chen chúc hàng giờ để mua vé tàu từ Hà Nội vào Sài Gòn, mong kịp tham dự đại lễ kỷ niệm tại thành phố sôi động nhất cả nước. Sau bao nỗ lực, Hùng cuối cùng đến được quầy vé, nghe nhân viên thông báo:
“Chỉ còn đúng một vé cuối cùng cho chuyến tàu tối nay vào Sài Gòn!”
Hùng thở phào, chuẩn bị đưa tiền thì nghe giọng nói run run phía sau:
“Cháu ơi, chú hỏi chút, còn vé vào Sài Gòn không? Chú muốn vào thăm đồng đội cũ…”
Quay lại, Hùng thấy một ông cụ dáng khắc khổ, mặc áo bộ đội bạc màu, trên ngực đeo huân chương lấp lánh. Cụ giới thiệu mình là ông Tâm, một cựu chiến binh từng chiến đấu trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Ông muốn vào Sài Gòn để dự buổi gặp mặt đồng đội, lần đầu tiên sau 50 năm, đúng dịp kỷ niệm ngày thống nhất. Vì sức khỏe yếu và lịch trình gấp, ông chỉ có thể đi chuyến tàu tối đó.
Hùng lặng người. Tấm vé trong tay là cơ hội duy nhất để cậu vào Sài Gòn, hòa mình vào không khí đại lễ và thăm người thân sau một học kỳ bận rộn. Nhưng nhìn ánh mắt khắc khoải của ông Tâm, Hùng không đành lòng. Cậu mỉm cười, đưa tấm vé cho ông:
“Cháu nhường vé này cho chú. Chú đi cẩn thận, chúc chú gặp lại đồng đội vui vẻ!”
Ông Tâm cảm động, nắm tay Hùng:
“Cảm ơn cháu, lòng tốt của cháu chú sẽ không bao giờ quên!”
Hùng chỉ cười, rồi quay về phòng trọ nhỏ ở Cầu Giấy, chấp nhận ở lại Hà Nội, dự đại lễ từ xa. Cậu không nghĩ nhiều, chỉ thấy lòng nhẹ nhõm vì đã làm điều đúng đắn.
Ba ngày sau, khi Hùng đang sắp xếp sách vở trong phòng trọ, một tiếng động lớn khiến cậu giật mình. Nhìn ra cửa, cậu sững sờ: năm chiếc xe sang trọng, từ Mercedes đến Lexus, đỗ ngay trước ngõ hẹp. Một nhóm người bước xuống, trong đó có ông Tâm, trông khỏe khoắn hơn trong bộ vest giản dị. Đi cùng ông là những người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự, toát lên vẻ thành đạt.
Ông Tâm mỉm cười, giới thiệu:
“Đây là Hùng, cậu sinh viên đã nhường vé cho chú. Nếu không có cháu, chú đã không kịp vào Sài Gòn gặp anh em đồng đội.”
Hóa ra, những người đi cùng ông Tâm là các đồng đội cũ, giờ là doanh nhân thành đạt, chủ các công ty lớn ở Sài Gòn. Trong buổi gặp mặt dịp đại lễ, ông Tâm kể lại câu chuyện về lòng tốt của Hùng. Cảm động trước hành động của chàng sinh viên, họ quyết định tìm đến Hà Nội để cảm ơn. Ông Nam, giám đốc một tập đoàn công nghệ, lên tiếng:
“Hùng, lòng tốt của cháu rất đáng quý. Chúng tôi muốn mời cháu thực tập tại công ty ngay mùa hè này, với cơ hội làm việc chính thức sau khi tốt nghiệp. Ngoài ra, chúng tôi đã chuẩn bị một suất học bổng toàn phần cho cháu đến khi ra trường.”
Hùng ngỡ ngàng, không tin vào tai mình. Ông Tâm bước tới, đặt tay lên vai cậu:
“Đây không chỉ là lời cảm ơn, mà là món quà cho tấm lòng của cháu. Hãy tiếp tục sống tốt như vậy, nhé!”
Cả xóm trọ vỡ òa, hàng xóm xúm lại chúc mừng Hùng. Từ một hành động nhỏ, Hùng không chỉ nhận được cơ hội đổi đời mà còn được kính trọng bởi những người xung quanh. Cậu mỉm cười, thầm cảm ơn chuyến tàu định mệnh ấy, đã mang đến một kỳ nghỉ lễ đáng nhớ hơn bao giờ hết.