Sáng nào cũng vậy, chồng tôi, Minh, lái chiếc Bentley bóng loáng đưa con gái út đến trường mẫu giáo. Bé Na, con chúng tôi, luôn tíu tít kể về cô giáo Hương – một cô giáo trẻ, xinh xắn, và theo lời con bé, “cô hay cho con kẹo”. Tôi chỉ cười, nghĩ rằng cô giáo chắc khéo chiều trẻ con.
Một ngày nọ, Minh kể rằng cô Hương đề nghị kết bạn trên Facebook để “thuận tiện liên lạc”. Tôi gật gù, thấy cũng hợp lý. Dù sao, việc nắm bắt tình hình của con ở trường là điều cần thiết. Nhưng chỉ vài tuần sau, tôi để ý ảnh đại diện của cô Hương thay đổi. Từ một bức ảnh bình thường – cô mặc áo dài, đứng trước bảng đen – sang một tấm hình khác: váy hai dây, ánh sáng mờ ảo, nửa kín nửa hở. Tôi nhíu mày, nhưng tự nhủ có lẽ cô ấy chỉ muốn làm đẹp trang cá nhân.
Rồi tôi nhận ra một điều kỳ lạ. Cô Hương thường xuyên gửi ảnh và video về Na cho Minh: lúc con tô màu, lúc con hát, lúc con chơi ở sân trường. Những tin nhắn ấy luôn đi kèm vài câu bông đùa, kiểu như: “Na hôm nay năng động quá, giống bố nè!” hay “Anh Minh thấy Na đáng yêu không nào?”. Minh chỉ cười, bảo cô giáo nhiệt tình. Nhưng điều làm tôi khó chịu là tôi đã kết bạn với cô Hương hơn ba tháng, vậy mà cô chưa từng gửi cho tôi bất kỳ tấm ảnh nào. Khi tôi nhắn tin hỏi về Na, cô trả lời chậm rì, đôi khi chỉ vài từ cụt lủn: “Con ổn”, “Đang học”.
Tôi kể chuyện này với Linh, cô bạn thân từ thời đại học. Linh nghe xong, trợn mắt: “Cô giáo này có ý đồ rồi! Coi chừng mất chồng đó, cẩn thận đi!” Tôi bật cười, gạt đi. “Làm gì đến mức đó. Chắc cô ấy chỉ nhiệt tình với phụ huynh thôi.” Minh là người đàn ông tử tế, yêu gia đình, chẳng có lý do gì để tôi nghi ngờ cả.
Cho đến một ngày, tôi vô tình cầm điện thoại của Minh để kiểm tra lịch họp phụ huynh. Màn hình sáng lên, hiện một đoạn tin nhắn từ cô Hương. Tôi tò mò mở ra, nghĩ chỉ là ảnh của Na. Nhưng không. Đó là một đoạn tin nhắn dài, giọng điệu hoàn toàn khác:
“Anh Minh, em biết anh là người đàn ông tốt, nhưng em không thể ngừng nghĩ về anh. Em đã cố gắng, nhưng mỗi lần gặp anh, em lại thấy tim mình đập nhanh hơn. Em không muốn phá hoại gia đình anh, nhưng em phải nói ra, em thích anh từ lâu rồi.”
Tim tôi như ngừng đập. Tôi đọc đi đọc lại, cảm giác như đất dưới chân sụp đổ. Nhưng điều khiến tôi sững sờ hơn cả là dòng tin nhắn trả lời từ Minh:
“Cô Hương, tôi rất cảm kích tình cảm của cô. Nhưng tôi yêu vợ tôi, và tôi không muốn bất kỳ hiểu lầm nào. Mong cô giữ khoảng cách, vì Na và vì cả gia đình tôi.”
Tôi ngồi bệt xuống ghế, tay run run. Hóa ra Minh đã từ chối cô Hương một cách dứt khoát. Tôi chợt nhận ra, những tin nhắn ảnh và video kia không phải để quyến rũ Minh, mà là cách cô Hương cố gắng tiếp cận anh, trong khi vẫn giữ vẻ ngoài vô tư. Còn việc cô lạnh nhạt với tôi? Có lẽ vì cô biết, tôi là bức tường cô không thể vượt qua.
Tối đó, tôi ôm Minh thật chặt, chẳng nói gì về tin nhắn. Nhưng trong lòng, tôi biết mình đã may mắn thế nào khi có một người chồng không chỉ yêu thương, mà còn đủ tỉnh táo trước cám dỗ. Còn cô Hương? Tôi quyết định sẽ gặp cô vào ngày họp phụ huynh tới. Không phải để trách móc, mà để cảm ơn – vì đã giúp tôi nhận ra giá trị của những gì mình đang có.