Ngày cưới của tôi đáng lẽ phải là ngày đẹp nhất đời, nhưng không ai ngờ, nó lại trở thành một màn kịch lố bịch, nơi danh dự, sĩ diện và đồng tiền đan xen vào nhau. Theo phong tục, nhà trai phải đưa một khoản tiền gọi là “lễ đen” cho nhà gái như một sự kính trọng. Nhưng sáng hôm đó ngay trước giờ đón dâu, tôi nghe thấy bố tôi đập bàn quát lớn: “Nhà trai không đưa lễ đen? Định cưới con gái tôi mà tay trắng à?” Hóa ra, chú rể người đàn ông tôi đã yêu suốt bốn năm lại tiếc rẻ khoản tiền đó. Anh ta bảo với mẹ tôi: “Giờ ai còn giữ mấy cái tục lệ lỗi thời này nữa? Quan trọng là tình cảm, không phải tiền bạc.” Lời nói đó đến tai bố tôi như một sự s:ỉ nhụ:c, nhưng thay vì làm loạn mọi thứ, bố tôi bình tĩnh chỉ thẳng vào người đàn ông đang ngồi ở hàng ghế đầu và nói: Cậu ta chính là con rể tôi. Giật mình, người ấy là ai mà bố giao tôi cho anh ấy
Cả căn phòng im phăng phăng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người đàn ông đang ngồi ở hàng ghế đầu. Tôi sững sờ, cảm giác như đất dưới chân mình sụp đổ. Người đó không phải Minh – chú rể của tôi, người tôi đã yêu suốt bốn năm. Đó là Hùng, anh bạn thân của Minh, người mà tôi luôn xem như một người anh trai, người luôn xuất hiện trong những khoảnh khắc khó khăn nhất của tôi và Minh. Anh ta đứng dậy, khuôn mặt bình thản nhưng ánh mắt lại sắc lạnh, như đang che giấu một bí mật gì đó.
“Bác nói gì vậy ạ?” Tôi lắp bắp, nhìn bố tôi với đôi mắt hoang mang. Minh, đứng bên cạnh, mặt đỏ gay, tay nắm chặt như muốn đấm vào không khí. Nhưng bố tôi, vẫn với vẻ điềm tĩnh đáng sợ, bước tới, đặt tay lên vai Hùng và nói: “Cậu ấy mới là người xứng đáng. Còn cậu, Minh, cậu không đủ tư cách.”
Cả hội trường xôn xao. Mẹ tôi, vốn đang cố xoa dịu tình hình, giờ cũng đứng bật dậy, giọng run run: “Ông nói vậy là ý gì? Hôm nay là ngày cưới của con gái chúng ta, ông định biến nó thành trò cười à?” Nhưng bố tôi chỉ lắc đầu, rồi quay sang tôi, giọng trầm nhưng chắc chắn: “Con gái, bố đã sai khi để con yêu nhầm người. Nhưng bố sẽ không để con sống cả đời với một kẻ không biết trân trọng.”
Rồi bố tôi kể, giọng đều đều nhưng mỗi câu như một nhát dao. Hóa ra, vài tháng trước, Minh đã bí mật gặp bố tôi, không phải để bàn chuyện cưới xin, mà để thương lượng giảm số tiền “lễ đen”. Anh ta nói rằng gia đình anh khó khăn, rằng anh không muốn bị “mua bán” bằng tiền, nhưng thực chất, Minh đã âm thầm chuyển một khoản tiền lớn để đầu tư vào một dự án kinh doanh mà anh ta giấu tôi. Bố tôi, vốn là người trọng danh dự, đã đồng ý giảm lễ đen, nhưng với một điều kiện: Minh phải chứng minh tình yêu của mình bằng hành động, không phải lời nói. Và Minh đã thất bại.
Nhưng cú twist thật sự đến khi bố tôi tiết lộ một sự thật kinh hoàng hơn. Hùng, người bạn thân của Minh, chính là người đã âm thầm đứng ra lo liệu toàn bộ chi phí cưới xin mà Minh nói rằng gia đình anh ta “không đủ sức”. Hùng không chỉ đưa đủ số tiền lễ đen mà còn bí mật chu cấp cho gia đình tôi khi bố tôi gặp khó khăn tài chính năm ngoái – điều mà ngay cả tôi cũng không hề biết. Hùng chưa từng nói một lời, chưa từng khoe khoang, nhưng anh luôn ở đó, lặng lẽ bảo vệ tôi và gia đình tôi.
“Vậy nên,” bố tôi nhìn thẳng vào Minh, “cậu ta mới là người bố chọn. Không phải vì tiền, mà vì cậu ta biết thế nào là trách nhiệm.” Minh gào lên, cố biện minh, nhưng ánh mắt của mọi người trong phòng đã thay đổi. Anh ta giờ chỉ còn là một kẻ ích kỷ, bị vạch trần trước tất cả.
Tôi đứng đó, tim đập thình thịch, nhìn Hùng. Anh vẫn im lặng, nhưng lần đầu tiên, tôi thấy trong mắt anh một nỗi đau, xen lẫn với sự kiên định. Tôi chợt nhận ra, tất cả những lần anh xuất hiện bên tôi, những lời động viên, những lần anh “vô tình” giúp đỡ, không phải ngẫu nhiên. Anh đã yêu tôi, từ rất lâu, nhưng chưa bao giờ dám nói, vì Minh là bạn thân của anh.
Câu chuyện kết thúc với một lựa chọn để ngỏ. Tôi đứng trước Hùng, người đàn ông mà bố tôi gọi là “con rể”, và Minh, người tôi từng nghĩ sẽ là cả thế giới của mình. Đám cưới không còn là một ngày vui, mà là một ngã rẽ định mệnh. Tôi sẽ chọn ai? Hay tôi sẽ chọn chính mình, bước đi khỏi tất cả để tìm lại lòng tự trọng mà tôi đã đánh mất trong tình yêu mù quáng?