×

Anh tài xế xe tải cho cô gái trẻ đi nhờ xe trong đêm vắng, bất ngờ lại gặp chuyện thay đổi cuộc đời anh mãi mãi…

Đêm đen như mực, con đường quốc lộ vắng tanh chẳng một bóng người. Anh Tài, một tài xế xe tải đã quen với những chuyến hàng dài xuyên đêm, vừa lái vừa nhẩm hát một bài dân ca cũ để giữ tỉnh táo. Chiếc xe tải cũ kỹ rung lên từng nhịp trên đoạn đường gồ ghề, ánh đèn pha yếu ớt chỉ đủ soi sáng vài mét phía trước. Đã gần nửa đêm, và anh chỉ mong sớm giao xong lô hàng để về nhà ngủ một giấc dài.

Bỗng, từ xa, anh thoáng thấy một bóng dáng nhỏ bé đứng bên lề đường, tay vẫy vẫy. Anh giảm tốc, nheo mắt nhìn kỹ. Đó là một cô gái trẻ, mặc chiếc áo khoác mỏng manh, tóc dài bay lòa xòa trong gió đêm. Trông cô có vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại sáng lạ thường khi ánh đèn xe rọi tới. Anh Tài dừng xe, hạ kính xuống, hơi ngạc nhiên vì hiếm ai xuất hiện ở đoạn đường heo hút này vào giờ này.

– “Cho tôi đi nhờ với được không? Xe tôi hỏng rồi, mà ở đây không có sóng điện thoại,” cô gái nói, giọng nhẹ nhàng nhưng mang chút lo lắng.

Anh Tài ngẫm nghĩ một chút. Anh không phải người đa nghi, nhưng chạy xe đêm lâu năm cũng dạy anh phải cẩn thận. Tuy nhiên, nhìn cô gái run run trong cái lạnh, anh không nỡ từ chối. Anh gật đầu, mở cửa phụ:

– “Lên đi. Tôi đi tới thị trấn kế tiếp, nếu tiện đường thì tôi thả cô xuống.”

Cô gái mỉm cười cảm ơn, leo lên ghế phụ rồi ngồi im, tay ôm chặt chiếc ba lô nhỏ. Anh Tài lái xe tiếp, không hỏi nhiều. Anh vốn ít nói, chỉ thỉnh thoảng liếc sang thấy cô gái nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm. Không khí trong cabin yên lặng, chỉ có tiếng động cơ rì rì và tiếng gió rít qua khe kính.

Đi được một đoạn, cô gái bất ngờ lên tiếng:

– “Anh có tin vào những chuyện kỳ lạ không?”

Anh Tài nhướn mày, cười khẩy: “Kỳ lạ sao nổi. Tôi chạy xe mười mấy năm, gặp đủ thứ, nhưng toàn người sống chứ có ma quỷ gì đâu.”

Cô gái quay sang nhìn anh, ánh mắt thoáng chút bí ẩn: “Vậy để tôi kể anh nghe một chuyện. Nhưng anh phải hứa là không sợ.”

Anh Tài bật cười, gật đầu cho qua. Cô bắt đầu kể, giọng đều đều như đang đọc một câu chuyện cổ tích. Cô nói về một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong rừng, nơi người ta đồn rằng có một linh hồn lạc lối chuyên xuất hiện vào những đêm không trăng, nhờ người qua đường đưa về nhà. Nhưng chẳng ai dám nhận lời, vì ai đồng ý sẽ không bao giờ trở lại.

Anh Tài nghe mà thấy buồn cười. “Cô kể chuyện hay đấy, nhưng tôi không tin mấy thứ đó. Đời thực đã đủ mệt rồi, ai rảnh mà đi tin ma quỷ.”

Cô gái không đáp, chỉ mỉm cười nhẹ. Xe vẫn lặng lẽ lăn bánh, nhưng không khí bỗng trở nên nặng nề hơn. Anh Tài cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, dù điều hòa trong xe đã tắt từ lâu. Anh liếc sang cô gái, thấy cô vẫn ngồi yên, nhưng tay cô giờ đặt lên tay nắm cửa, như sẵn sàng mở ra bất cứ lúc nào.

– “Cô ổn không đấy?” anh hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.

Cô không trả lời ngay, chỉ chỉ tay về phía trước: “Rẽ trái ở ngã ba kia đi.”

Anh Tài cau mày. “Nhưng đường đó không dẫn tới thị trấn. Nó vào rừng mà, có ai sống ở đó đâu.”

– “Cứ rẽ đi. Tôi biết đường,” cô nói, giọng kiên quyết lạ thường.

Không hiểu sao, dù trong lòng đầy nghi ngờ, anh vẫn đánh tay lái rẽ trái. Con đường đất nhỏ hẹp dần, hai bên là rừng cây rậm rạp, ánh đèn pha chỉ soi được những cành lá xum xuê. Xe chạy thêm một lúc thì cô gái bảo dừng lại. Trước mặt là một khoảng trống nhỏ, không nhà cửa, không ánh sáng, chỉ có tiếng côn trùng rả rích trong đêm.

– “Xuống xe với tôi một chút được không?” cô gái hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng.

Anh Tài ngần ngừ. Mọi giác quan của anh đều mách bảo rằng có gì đó không ổn. Nhưng ánh mắt của cô gái, vừa buồn bã vừa tha thiết, khiến anh không thể từ chối. Anh tắt máy, bước xuống theo cô. Cô dẫn anh đi vài bước vào rừng, rồi dừng lại trước một gốc cây lớn. Dưới gốc cây là một tấm bia đá nhỏ, phủ đầy rêu xanh, gần như bị cỏ dại che khuất.

– “Đây là nhà tôi,” cô nói, quay lại nhìn anh.

Anh Tài cảm thấy tim mình đập thình thịch. Anh cúi xuống nhìn tấm bia, cố đọc dòng chữ mờ nhạt dưới ánh sáng từ chiếc đèn pin anh mang theo. “Nguyễn Thị Lan, sinh 1995, mất 2015”. Anh giật mình, ngẩng lên nhìn cô gái. Cô vẫn đứng đó, nhưng gương mặt giờ nhợt nhạt lạ thường, đôi mắt sâu thẳm như hút lấy ánh sáng.

– “Cô… cô là…” Anh Tài lắp bắp, lùi lại một bước.

– “Đừng sợ,” cô nói, giọng buồn bã. “Mười năm trước, tôi bị tai nạn ở khúc đường anh gặp tôi. Không ai dừng lại giúp, và tôi đã chết ở đó. Từ đó, tôi luôn tìm người đưa mình về đây, nhưng chẳng ai dám đi cùng.”

Anh Tài cảm thấy chân mình run rẩy, nhưng anh không bỏ chạy. Có gì đó trong giọng nói của cô khiến anh đứng lại, dù sợ hãi đến nghẹt thở.

– “Giờ thì tôi về được rồi. Cảm ơn anh,” cô nói, rồi từ từ bước tới tấm bia. Trước khi biến mất hoàn toàn, cô quay lại nhìn anh: “Anh là người tốt. Đừng sống cô độc nữa. Hãy tìm ai đó để sẻ chia.”

Dứt lời, cô tan biến vào không khí, để lại anh Tài đứng trơ trọi giữa rừng. Anh không biết mình đã đứng đó bao lâu, cho tới khi ánh bình minh ló dạng, rọi sáng qua tán lá. Anh trở lại xe, lòng ngập tràn cảm xúc lẫn lộn: sợ hãi, kinh ngạc, và cả một nỗi buồn khó tả.

Từ đêm đó, cuộc đời anh Tài thay đổi mãi mãi. Anh từ bỏ công việc lái xe đêm, xin vào làm ở một công ty vận tải gần nhà với ca làm ban ngày. Với bản tính chăm chỉ và cần mẫn, anh dần tích góp được một số tiền không nhỏ. Vài năm sau, anh quyết định ra mở một công ty vận tải riêng, dù nhỏ nhưng hoạt động ổn định. Trong thời gian đó, anh cũng lấy hết can đảm bày tỏ tình cảm với Linh – cô gái làm cùng công ty mà anh thầm mến từ lâu. May mắn thay, Linh cũng đáp lại tình cảm của anh, và họ nên duyên vợ chồng.

Nhiều năm trôi qua, khi công ty của anh đã phát triển vững vàng, anh dẫn vợ và hai đứa con nhỏ tới khu rừng năm xưa. Đứng trước tấm bia phủ rêu của cô gái tên Lan, anh lặng lẽ đặt một bó hoa tươi, thầm thì lời cảm ơn. Nếu không có cô, có lẽ anh vẫn chỉ là một gã tài xế sống cô độc, lặng lẽ trôi qua những đêm dài trên đường. Nhờ cô, anh đã tìm thấy mục đích sống, một gia đình hạnh phúc, và cả một sự nghiệp mà anh tự hào.

Related Posts

Dự kiến con số người th/iệt m-ạng chưa từng có trong lịch sử ngành du lịch trong vụ lật tàu ở Quảng Ninh

Khoảng 13h45 chiều 19/7, do giông lốc bất ngờ, tại khu vực gần hang Đầu Gỗ, vịnh Hạ Long (tỉnh Quảng Ninh) đã xảy ra vụ lật…

Cập nhật số người đang m;/ất tích và thư;/ơng vong trong vụ l-ật tàu du lịch chở 53 người ở Hạ Long, x-ót x-a quá tr-ời ơi, có rất nhiều gia đình chưa tìm thấy

18h45, lực lượng chức năng được bổ sung thêm nhằm hỗ trợ việc tìm kiếm các nạn nhân mất tích trên biển. Đến thời điểm này, lực…

Cập nhật danh sách các nạn nhân bị lậ-t tàu trên vịnh Hạ Long

Một tàu du lịch trên vịnh Hạ Long chở 53 khách bất ngờ gặp giông lốc và bị lật ngang xuống biển khiến nhiều người mất tích….

Bão số 3 WIPHA tăng cấp “chóng mặt” trong vòng 3 tiếng, đang di chuyển rất nhanh với đường đi khó đoán

Thông tin mới nhất về bão số 3 của Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia, chỉ trong 3 tiếng vừa qua, bão số…

Lật tàu du lịch vịnh Hạ Long: Một n:;ạn nh;:ân gào kh:óc đăng tin tìm kiếm, gia đình 4 người cùng đi mà sao chỉ có chị trở về

Một tàu du lịch trên vịnh Hạ Long chở 53 khách bất ngờ gặp giông lốc và bị lật ngang xuống biển khiến nhiều người mất tích….

Trời ơi, lật tàu du lịch ở Quảng Ninh, có 48 hành khách và 5 thủy thủ đoàn

hiều 19-7, tàu QN 7105 trong quá trình di chuyển tham quan ở tuyến 2, trên Vịnh Hạ Long (tỉnh Quảng Ninh), do dông lốc bất ngờ…