Buổi ăn hỏi diễn ra tại quê nhà cô dâu – một vùng quê yên bình, mộc mạc. Nhà gái bày biện đơn giản: vài bàn tiệc, hoa tươi và một mâm gà luộc nguyên con với xôi gấc đỏ trên bàn chính.
Vừa ngồi xuống, mẹ chú rể đã nhăn mặt, nhìn quanh, rồi buột miệng ngay giữa họ hàng hai bên:
“Cả đám hỏi mà đãi đúng mỗi mâm gà luộc? Nhà này tính gả con hay cho đi ăn chay vậy?”
Không khí chùng xuống trong vài giây. Cô dâu cúi mặt. Mẹ cô – bà Hằng – vẫn điềm tĩnh, chỉ nhẹ nhàng rót trà, không phản ứng gì.
Nhưng đúng 10 phút sau.
Từ ngoài đầu ngõ, tiếng động cơ vang rền, kèn xe dồn dập vang lên. Một đoàn người mặc vest, đồng phục chỉnh tề tiến vào, dẫn đầu là các đầu bếp, nhân viên phục vụ, quay phim, chụp ảnh chuyên nghiệp.
Cổng nhà gái mở toang. Từng chiếc bàn tiệc tiêu chuẩn 5 sao được dựng lên chỉ trong vài phút. Những khay thức ăn được bưng ra:
– Súp yến hải sản
– Tôm hùm sốt bơ tỏi
– Bò Mỹ nướng sốt rượu vang
– Và… chính giữa vẫn là mâm gà luộc vàng ươm – như lời nhắc “ai cười trước sẽ khóc sau.”
Mẹ chú rể chết sững, còn các khách mời bên nhà trai há hốc miệng.
Một người đàn ông lịch thiệp bước tới, cúi đầu chào:
“Chào bà. Tôi là quản lý sự kiện của chuỗi nhà hàng 5 sao thuộc tập đoàn TH. Bà Hằng – mẹ cô dâu – là cổ đông sáng lập của chúng tôi. Hôm nay vì bà muốn giữ truyền thống làng nên cố tình để mọi thứ đơn giản nhất lúc đầu. Nhưng tiệc chính thì… không thể giản dị được nữa rồi ạ.”
Ngay sau đó, bà Hằng bước lên, vẫn với gương mặt điềm đạm, chậm rãi nói:
“Chúng tôi không cần mâm cao cỗ đầy để khoe. Chỉ cần một mâm gà – là đủ để thử lòng nhà thông gia có coi trọng con gái tôi hay không.”
Bà thông gia mặt tái mét, tay run đến mức làm đổ ly trà, miệng lắp bắp không nói nổi lời xin lỗi.
Đêm hôm ấy, dân làng rôm rả truyền tai:
“Bữa ăn hỏi lịch sử. Từ một mâm gà luộc, lộ ra cả một gia sản và một bài học… đắt giá cho kẻ vội vàng coi thường người khác.”