Mai, một nữ y tá trẻ, được phân công chăm sóc ông Tùng, một bệnh nhân mất trí nhớ tạm thời do chấn thương sọ não. Ông Tùng, ngoài sáu mươi, sống một mình trong căn nhà nhỏ đầy cây cẩm chướng. Mỗi ngày, Mai đến thay băng, đo huyết áp, và trò chuyện với ông, dù phần lớn thời gian, ông Tùng chỉ nhìn xa xăm, ánh mắt trống rỗng. Ông thường quên tên Mai, quên cả việc mình vừa ăn sáng, nhưng kỳ lạ thay, ông luôn miệng ngân nga một giai điệu mơ hồ, như bài hát ru xưa cũ.
Mai kiên nhẫn, dù công việc đôi lúc khiến cô mệt mỏi. Cô biết ông Tùng từng là giáo viên nhạc, nhưng tai nạn giao thông cách đây hai năm đã cướp đi ký ức của ông. Những câu chuyện về cuộc đời ông, về vợ con, đều tan biến như mây khói. Mai thường tự hỏi: “Liệu trong tâm trí ông còn sót lại điều gì quý giá không?”
Một buổi chiều mưa lất phất, Mai đến muộn vì kẹt xe. Khi bước vào nhà, cô không thấy ông Tùng ở phòng khách như thường lệ. Lo lắng, Mai gọi to, rồi nghe thấy tiếng động khẽ từ căn phòng nhỏ cuối hành lang – nơi ông Tùng hiếm khi mở cửa. Cô đẩy cửa bước vào, và cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ.
Ông Tùng ngồi trên sàn, trước một chiếc đàn piano cũ kỹ phủ đầy bụi. Đôi tay gầy guộc của ông lướt trên phím đàn, chơi một bản nhạc chậm rãi, buồn bã nhưng đẹp đến nao lòng. Trên giá nhạc, một tờ giấy ố vàng ghi dòng chữ nguệch ngoạc: “Dành cho con gái tôi, Linh.” Mai đứng lặng, không dám lên tiếng, sợ làm gián đoạn khoảnh khắc ấy. Ông Tùng, người không nhớ nổi tên mình, đang chơi đàn với tất cả cảm xúc, như thể ký ức chưa từng rời bỏ ông.
Khi bản nhạc kết thúc, ông Tùng quay lại, nhìn Mai bằng đôi mắt long lanh. “Cô là ai?” ông hỏi, như mọi ngày. Nhưng rồi, ông chỉ vào tờ giấy trên piano và nói, giọng run run: “Đây là bài hát tôi viết cho Linh… con bé thích nghe tôi chơi. Nó nói, lớn lên sẽ thành nhạc sĩ như cha. Nhưng tôi không biết… Linh đâu rồi?”
Mai nghẹn ngào. Cô đã nghe từ hàng xóm rằng Linh, con gái duy nhất của ông Tùng, đã mất trong chính vụ tai nạn khiến ông bị chấn thương. Không ai dám nhắc đến Linh trước mặt ông, sợ ông không chịu nổi. Nhưng giờ đây, Mai nhận ra, dù trí nhớ của ông Tùng tan vỡ, tình yêu dành cho con gái vẫn nguyên vẹn, ẩn sâu trong những nốt nhạc.
Mai ngồi xuống bên ông, nắm lấy đôi tay lạnh giá. “Ông chơi hay lắm,” cô nói, cố kìm nước mắt. “Linh chắc chắn rất tự hào về ông.” Ông Tùng mỉm cười, ánh mắt sáng lên một thoáng, rồi lại chìm vào khoảng không vô định. Nhưng Mai không thể cầm lòng. Cô chạy ra sân sau, để mặc mưa ướt đẫm áo, và khóc oà. Cô khóc vì câu chuyện dang dở của ông Tùng, vì tình yêu vượt qua cả mất mát