Trời chiều tà, con đường làng nhỏ bụi mù, cô gái trẻ tên Linh lái chiếc ô tô bóng loáng, vội vã về nhà. Phía trước, một ông lão lom khom đạp xe chở đầy rau, chậm rãi như chẳng màng thế sự. Linh bấm còi inh ỏi, từng hồi dài vang lên, nhưng ông lão chẳng hề ngoảnh lại. Cô bực mình, lẩm bẩm: “Ông già này điếc à? Nhường đường chút thì chết sao!”
Còi vẫn kêu, xe vẫn ì. Linh tức tối dừng xe, bước xuống định lớn tiếng trách móc. Nhưng khi ông lão quay mặt lại, Linh khựng người. Gương mặt ông, dù già nua, lại giống cô đến lạ – đôi mắt sâu, chiếc mũi cao, cả nụ cười nhè nhẹ. Linh sững sờ, quên cả cơn giận, lắp bắp hỏi: “Ông… ông là ai?”
Ông lão mỉm cười, giọng trầm nhưng rõ: “Ta điếc, cháu ạ. Không nghe còi đâu. Nhưng nhìn cháu, ta thấy quen lắm.” Linh tò mò hỏi thêm, và ông lão kể: nhiều năm trước, ông có một đứa con gái, nhưng gia đình ly tán, con bé bị gửi đi xa. Ông không còn tin tức, chỉ biết con mình có một vết bớt nhỏ sau vai.
Linh run run, kéo áo xuống. Một vết bớt nhỏ hiện ra. Cô nghẹn ngào: “Cha… cha ơi!” Hai cha con ôm nhau giữa con đường làng, tiếng còi xe giờ chỉ còn là dĩ vãng. Linh nhận ra, đôi khi sự vội vã khiến ta quên mất điều quý giá nhất – gia đình.