Người ta vẫn nói, đừng tổ chức cưới hỏi ở nơi có âm khí, nhất là bên cạnh… nghĩa trang. Nhưng cặp đôi ấy lại chẳng tin.
Đám cưới của Minh và Lan được tổ chức tại một nhà hàng sân vườn vừa mới xây sát nghĩa trang cũ – nơi từng là gò đất hoang thời Pháp thuộc, sau này được cải táng nhưng dân gian vẫn truyền nhau rằng “âm khí chưa tan, đất chưa yên”. Nhưng nhà hàng đẹp, giá rẻ, lại tiện cho khách mời – thế là họ quyết định tổ chức luôn.
Ngày cưới, trời trong vắt, nắng hanh hanh như báo điềm lành. Cô dâu Lan xinh đẹp trong chiếc váy trắng dài lấp lánh, còn Minh thì rạng rỡ bên bộ vest đen lịch lãm. Tiệc cưới diễn ra suôn sẻ, khách khứa đông vui, tiếng cười vang cả khu đất vốn xưa nay hiu quạnh.
Đến thời khắc cắt bánh cưới – cô dâu chú rể cùng đặt tay lên con dao bạc, chuẩn bị cắt chiếc bánh ba tầng. Ai cũng chăm chú nhìn, tiếng reo hò vang lên:
“Cắt đi! Cắt đi!”
Ngay lúc lưỡi dao vừa chạm vào lớp kem trắng, một tiếng “rắc” khô khốc vang lên dưới chân cô dâu.
Mặt đất nứt ra.
Một vết nứt đen ngòm chạy dài như một cái miệng đang há ngoác, lan thẳng từ bục cưới ra đến mép sân. Bánh cưới đổ rầm xuống. Cô dâu la thất thanh, bàn tay nắm tay chú rể run bần bật.
Tiếng nhạc dừng bặt. Mọi người ngẩn người nhìn xuống. Từ khe nứt ấy… bốc lên một luồng khói lạnh, kèm theo mùi tanh nồng ngai ngái, hệt mùi đất lâu ngày chưa đào. Một bà cụ lớn tuổi đứng gần đó hét to:
“Trời đất ơi! Chỗ này hồi xưa chôn 3 người chết trôi đó!”
Lan lùi lại, nhưng gót giày móc vào mép váy khiến cô trượt chân, ngã xuống sàn. Nhưng điều kỳ lạ là… cô không rơi xuống đất, mà chìm dần vào vết nứt, như bị một bàn tay vô hình kéo đi. Minh lao tới giữ lấy tay vợ nhưng chỉ nắm được một chiếc khăn voan trắng.
Cô dâu biến mất.
Người ta gọi công an, gọi cả đội cứu hộ, đào bới cả buổi chiều, không tìm thấy gì ngoài một bộ hài cốt nhỏ bị bó trong tấm áo cưới đã mục nát từ lâu.
Sau đám cưới kỳ dị ấy, nhà hàng đóng cửa vĩnh viễn. Người ta kể, đêm đêm vẫn thấy một bóng trắng lững thững đi từ nghĩa trang sang phía sân tiệc… đứng mãi nơi vết nứt hôm nào.
Và mỗi mùa cưới, chim lợn lại bay ngang qua nơi ấy, kêu lên những tiếng “o… o…” như gọi ai trở về…