Hà – một cô gái thành thị năng động, có chút sắc sảo, vừa tròn 25 tuổi – đang yêu một người khiến cả công ty phải nể: anh Hoàng – CEO của một tập đoàn công nghệ, đẹp trai, cao ráo, giàu có, lại cực kỳ kín tiếng. Ai ngờ đâu, sau bao lần trì hoãn, cuối cùng Hà cũng quyết định: đưa anh chủ tịch về quê ăn giỗ ông ngoại.
Điều bất ngờ là, thay vì đi ô tô sang xịn mịn, Hoàng lại nói một câu khiến Hà suýt rơi điện thoại:
– “Hay mình đi xe máy cho vui, anh muốn thử cảm giác làm ‘rể quê’ xem sao.”
Hà nhíu mày:
– “Anh có chắc không đấy? Về quê em nắng chang chang, bụi mù mịt, xóc tung người luôn đấy.”
– “Không sao, anh có anh Google Maps và… mũ bảo hiểm 3/4.”
Sáng hôm ấy, Hoàng mặc áo thun trắng đơn giản, khoác sơ mi caro bụi bặm, đeo kính râm, ngồi sau xe Wave của Hà. Chạy gần 3 tiếng đồng hồ dưới trời nắng gắt, cả hai vừa tới cổng làng thì… một nhóm thanh niên đang ngồi dưới gốc đa nhổm dậy nhìn theo. Một thằng thì thầm:
– “Ơ con Hà đó hả? Ai ngồi sau vậy?”
– “Chắc là bồ mới. Mà… nó đưa thằng này về ăn giỗ ông nó á?”
– “Mát trời ông địa ơi, trai thành phố mà đi xe máy về quê?”
Mấy thằng lắc đầu, chậc lưỡi:
– “Tầm này thì thôi, không có cửa vô nhà đâu…”
Hà cười trừ, kéo anh Hoàng vô sâu trong làng. Mới vừa bước chân vào sân nhà, cô đã thấy một loạt ánh mắt họ hàng dừng lại ở mình – chính xác hơn là ở anh người yêu đang lỉnh kỉnh túi quà quê trong tay. Mợ Hai thốt lên:
– “Trời đất, cái thằng nào mà trắng hơn con gái, bưng giỏ quà nhìn như đi chợ trời!”
Dì Ba thì hỏi nhỏ mẹ Hà:
– “Ủa, bộ bồ con nhỏ Hà đó hả? Mà sao… thấy lạ vậy? Có giàu không?”
Còn bác Tư, vừa cầm ly rượu vừa xì một tiếng:
– “Tưởng đưa đại gia về, ai ngờ… về bằng xe máy! Rứa chắc cũng thường thôi ha?”
Hà đỏ mặt. Hoàng thì chỉ mỉm cười. Anh lễ phép chào từng người, còn biết mời rượu bác Tư, bắt chuyện với chú Sáu về… chăn nuôi bò theo mô hình sinh học. Dần dần, cả họ hàng từ ngạc nhiên chuyển sang hết hồn, từ nghi ngờ chuyển thành quý mến.
Đến chiều, lúc cả nhà đang ăn chè đậu ván, Hoàng mới nhẹ nhàng nói:
– “Dạ, con cảm ơn mọi người đã tiếp đón. Chắc lần sau con xin phép được lái ô tô về, chứ đi xe máy theo Hà… con ê mông quá.”
Cả họ bỗng lặng im… rồi cười ồ lên. Bác Tư chặc lưỡi:
– “Vậy mà tụi tao cứ tưởng mày nghèo! Được rồi, mai khỏi rửa chén, chuẩn rể quý rồi đó con ơi!”
Hà ngồi bên, chỉ biết cười mà trong lòng âm thầm nghĩ: Đúng là chủ tịch, đi xe máy mà vẫn khiến cả họ hàng phải “quay xe”…