Chiều hôm ấy, trời u ám. Trong nhà, vợ tôi đang nấu bữa cơm, còn tôi ngồi ngoài hiên, nhấm nháp ly trà đắng. Căn nhà này chúng tôi sống hơn hai mươi năm, từng viên gạch đều in dấu kỷ niệm.
Cửa mở.
Thằng Quân – con rể tôi – bước vào. Không chào hỏi, không nụ cười. Gương mặt nó lạnh như cơn gió đầu mùa. Trên tay nó là một túi da nhỏ. Nó đặt mạnh xuống bàn, rút ra một cọc tiền dày.
– Đây là 500 triệu. Ba mẹ thu xếp rời khỏi nhà trong vòng một tuần. Nhà này giờ đứng tên con và vợ con rồi.
Tôi chết sững.
Vợ tôi từ bếp chạy ra, nghe rõ từng lời. Mắt bà đỏ hoe.
Tôi nhìn con rể, giọng nghèn nghẹn:
– Vì sao?
– Vì tụi con cần không gian riêng. Ba mẹ nên hiểu. Đừng để tụi con phải dùng cách khác.
Tôi gật đầu. Không phải vì tôi đồng ý, mà vì tôi biết lúc này, lý lẽ là vô nghĩa.
Cả tối hôm đó, vợ tôi khóc như mưa. Tôi thì cứ im lặng, nhìn cọc tiền vẫn nằm chơ vơ trên bàn như một cái tát vào danh dự.
Ba ngày sau, chúng tôi bắt đầu thu dọn. Không nhiều đồ, nhưng lòng người nặng trĩu. Ngày thứ năm, con gái tôi – Vy – về. Nó lao vào ôm mẹ, nước mắt giàn giụa.
– Con xin lỗi… Con không biết ảnh lại làm vậy…
Tôi ngồi đó, nhìn con gái khóc nấc trong lòng mẹ, mà trong lòng tôi, có điều gì đó bắt đầu lung lay. Tôi chưa từng thấy Vy yếu đuối đến thế. Nó luôn mạnh mẽ, sống tình cảm, và lúc nào cũng cố dung hòa giữa chồng và gia đình.
Tối hôm đó, Vy xin ngủ lại. Đêm, tôi vô tình nghe thấy tiếng hai vợ chồng cãi nhau ngoài sân. Giọng Quân cao dần, còn Vy thì nghẹn ngào:
– Anh không có quyền đuổi ba mẹ em như vậy!
– Anh phải làm vậy! Anh không còn lựa chọn…
Tôi nín thở. Lựa chọn? Là sao?
Sáng hôm sau, Quân quay lại, vẫn gương mặt lạnh lùng, nhưng mắt thâm quầng.
– Con xin lỗi.
Nó cúi đầu. Lần đầu tiên kể từ ngày về làm rể, nó cúi đầu trước tôi.
– Ba mẹ không cần đi đâu hết. Căn nhà vẫn là của ba mẹ. Con chỉ… Con chỉ đang cố bảo vệ Vy.
Tôi ngơ ngác.
Nó ngồi xuống, mở điện thoại, đưa cho tôi xem một đoạn tin nhắn, vài hồ sơ scan. Tôi đọc mà tim lạnh toát. Quân đang bị một người đàn ông lạ đe dọa – là người yêu cũ của Vy, từng cho vay tiền thời sinh viên, giờ quay lại đòi gấp với lãi cắt cổ, dọa tung clip, phá hoại sự nghiệp Vy nếu không có tiền.
– Con nghĩ… nếu ba mẹ rời khỏi nhà, con có thể bán gấp, lấy tiền giải quyết chuyện này trước khi mọi thứ nổ tung. Nhưng Vy không biết. Cô ấy sẽ không bao giờ để ba mẹ mình chịu thiệt vì lỗi của cô ấy.
Tôi nhìn Quân. Mắt nó ửng đỏ. Không còn lạnh lùng. Chỉ còn một gã đàn ông đang vùng vẫy vì muốn bảo vệ vợ mình theo cách duy nhất nó nghĩ ra.
Tôi thở dài.
– Sao không nói ngay từ đầu?
– Con không dám. Con sợ Vy đau. Con sợ ba mẹ giận.
Cuối cùng, tôi là người chủ động đem sổ tiết kiệm lâu nay cất kỹ ra. Vợ tôi bán mảnh đất nhỏ ở quê. Quân ôm mặt khóc khi chúng tôi đưa cho nó tiền, nói chỉ vay thôi, sẽ trả.
Một tuần trôi qua, không ai rời khỏi căn nhà.
Nhưng điều bất ngờ hơn – là đúng một tháng sau, Vy và Quân dọn ra ở riêng. Căn nhà, họ để lại cho vợ chồng tôi – “như một lời xin lỗi và cảm ơn”. Quân mở công ty nhỏ, làm ăn chân chính. Vy đi làm lại, vững vàng hơn xưa.
Và trong một lần nhậu, Quân nắm tay tôi, mắt rưng rưng:
– Ba, lần đó… con sai. Nhưng may là con còn có một gia đình.
Tôi cười. Nhấp ly rượu, cay nồng, nhưng lòng thì ấm lạ.