Ghì tay ép vợ ký đơn l/y h//ôn, ngày ra tòa vợ cũ cười h/é l/ộ b/í m/ật đi/êu đứ/ng…
Hải và Thảo kết hôn được 5 năm. Họ từng là cặp đôi đáng ngưỡng mộ, nhưng từ ngày Hải mở công ty riêng, anh ta thay đổi hẳn. Áp lực công việc, mối quan hệ bên ngoài và lòng tự cao khiến anh luôn xem thường Thảo – người vợ nội trợ hiền lành. Thảo suốt ngày tất bật cơm nước, con cái, nhưng Hải chỉ nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ.
Một tối, Hải về nhà với gương mặt lạnh tanh, đặt tờ giấy ly hôn trước mặt vợ. Thảo hoảng hốt:
– Anh… anh nói gì vậy?
– Ký đi. Tôi chán cô rồi. Cô chỉ biết ăn bám, suốt ngày quanh quẩn trong bếp, nhìn phát ngán.
Thảo run rẩy, nước mắt rơi lã chã. Cô cố nắm tay chồng, nhưng Hải gạt phăng ra. Thấy vợ vẫn lắc đầu, Hải ghì mạnh tay cô xuống bàn, gằn giọng:
– Ký nhanh lên! Tôi đã tìm được người phụ nữ xứng đáng hơn cô. Đừng làm mất thời gian của tôi nữa.
Trong cơn tuyệt vọng, Thảo buông tay, ký tên. Đêm đó, cô thu dọn ít đồ đạc, ôm con gái về nhà mẹ ruột. Cả đêm cô không ngủ, lòng tan nát, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ quyết đoán khác lạ. Không ai biết cô đã cắn chặt răng để giấu một bí mật.
Ngày ra tòa, Hải bảnh bao trong bộ vest mới, tay nắm chặt tay nhân tình – một cô kế toán trẻ trung, sắc sảo. Thảo bước vào, vẫn áo dài lam nhạt giản dị, mái tóc dài buông xõa, nhưng ánh mắt bình thản đến lạ. Hải nhếch môi:
– Cô chuẩn bị kỹ chưa? Tôi không muốn mất thời gian.
Thảo im lặng, đưa hồ sơ cho luật sư. Khi thẩm phán đọc đến phần phân chia tài sản, Hải tự tin vì anh ta đã giấu gần hết khối tài sản lớn sang tên cho mẹ ruột và anh trai, chỉ để lại căn nhà cũ đứng tên vợ. Anh nghĩ Thảo sẽ trắng tay, chỉ nhận tiền trợ cấp nuôi con mỗi tháng.
Nhưng bất ngờ, luật sư của Thảo đứng dậy, đưa ra một xấp giấy tờ khác. Vị thẩm phán nhíu mày xem xét, rồi nghiêm giọng hỏi:
– Anh Hải, anh có xác nhận đây là sổ đỏ của 3 lô đất tại Bình Dương, cùng giấy chứng nhận sở hữu cổ phần 40% công ty A do vợ anh đứng tên không?
Hải tái mặt, giật hồ sơ khỏi tay luật sư Thảo. Anh ta run run đọc từng tờ giấy. Đúng là tên Thảo. Nhưng… tại sao?
– Cái này… sao lại đứng tên cô?
Thảo khẽ cười, giọng nhẹ như gió thoảng:
– Là do anh nhờ tôi đứng tên hộ suốt mấy năm qua. Hồi anh mới mở công ty, anh còn nhớ anh bảo để tôi đứng tên cổ phần, đất đai cho đỡ bị soi không? Anh tin tưởng tôi tuyệt đối mà.
Mặt Hải trắng bệch. Anh nhớ rõ lúc công ty còn yếu, để tránh một số vấn đề pháp lý, anh nhờ vợ đứng tên đất đai, cổ phần. Khi làm ăn lớn mạnh, anh quên mất chuyện này, chỉ mải mê bên nhân tình và tìm cách ly hôn cho nhanh gọn.
Thẩm phán gõ búa, công nhận toàn bộ tài sản đứng tên Thảo là sở hữu của cô. Vụ ly hôn kết thúc, Thảo nắm tay con gái đứng dậy, mỉm cười bình thản với chồng cũ. Nhân tình của Hải lúc này tái mét, buông tay anh ra, khẽ hỏi:
– Anh… anh không có gì sao?
Hải ngồi thụp xuống ghế, đôi vai rung lên. Bao năm gây dựng công ty, đất đai, cuối cùng tất cả lại thuộc về người phụ nữ anh từng khinh miệt. Thảo cúi đầu chào tòa rồi quay đi, giọt nước mắt lăn dài nhưng khóe miệng vẫn khẽ cong. Cô thì thầm trong lòng:
– Cảm ơn anh… nếu không ép tôi ký hôm đó, có lẽ tôi đã không mạnh mẽ để bảo vệ con và bảo vệ chính mình.
Ra đến cổng tòa, Thảo ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh cao vời vợi. Gió lướt qua tóc cô, mang theo mùi nắng mới. Cô biết, kể từ hôm nay, cuộc đời cô và con gái sẽ sang một trang khác – nơi không có nước mắt của sự chịu đựng, chỉ còn lại niềm tin và ý chí để sống hạnh phúc.