Ngôi làng nhỏ ven sông vốn yên bình, nhưng từ ngày anh Thành – người chồng trẻ của chị Lan qua đời vì bạo bệnh, mọi ánh mắt trong làng đều đổ dồn về chị. Lan còn trẻ, mới ngoài hai mươi, góa bụa sớm, nhưng chẳng ai ngờ được tấm lòng hiếu thảo của nàng dâu ấy. Suốt sáu tháng ròng, chị tận tụy chăm sóc bố chồng – ông Tâm, một người đàn ông góa vợ đã lâu, tính tình hiền lành nhưng sức khỏe yếu. Chị nấu cơm, giặt giũ, thậm chí đêm hôm còn thức trắng để xoa bóp chân tay cho ông khi ông lên cơn đau khớp. Làng xóm nhìn vào, người khen kẻ chê, nhưng chẳng ai dám nói gì trước mặt chị.
Rồi một ngày, tin tức như sét đánh ngang tai: Lan có thai. Cái bụng ngày một to dần chẳng thể giấu nổi. Làng xóm xì xào, kẻ ác miệng bảo chị “chẳng giữ được mình”, người lại nghi ngờ “hay là lúc chồng còn sống đã kịp để lại giọt máu”. Nhưng chẳng ai dám hỏi thẳng, chỉ thì thầm sau lưng. Ông Tâm thì khác, nghe tin xong, ông không trách móc mà lại cười hiền, bảo: “Con bé nó khổ quá, giờ có đứa nhỏ là phúc nhà mình.”
Chẳng bao lâu, ông Tâm quyết định đứng ra làm đám cưới cho Lan. Ông bảo: “Dù gì thì đứa bé cũng là máu mủ nhà này, tao phải lo cho nó đàng hoàng.” Đám cưới được tổ chức linh đình nhất làng, mâm cao cỗ đầy, pháo nổ rộn ràng. Nhưng lạ thay, hàng xóm đến dự cứ lác đác, người thì ngồi cho có, kẻ thì vừa ăn vừa bàn tán. Ai cũng tò mò: “Chú rể là ai mà ông Tâm hào hứng thế nhỉ?”
Đến giờ đón dâu, khi chú rể bước ra từ trong nhà, cả đám đông bỗng im phăng phắc. Rồi như có ai đó bật công tắc, tất cả đồng thanh thốt lên: “Ối dồi ôi!” Trước mặt họ, chẳng phải ai xa lạ, mà chính là… ông Tâm! Ông mặc bộ đồ vest cũ kỹ nhưng được là phẳng phiu, tóc chải chuốt gọn gàng, tay cầm bó hoa tươi, cười rạng rỡ bước ra nắm tay Lan. Hóa ra, trong sáu tháng ấy, giữa những đêm dài chăm sóc và an ủi nhau, hai bố con đã nảy sinh tình cảm. Ông Tâm bảo: “Tao già rồi, nhưng tao muốn cho mẹ con nó một danh phận, để đứa nhỏ sinh ra không phải chịu điều tiếng.”
Làng xóm sững sờ, kẻ há hốc mồm, người lắc đầu bỏ về. Nhưng ông Tâm và Lan vẫn nắm tay nhau, chẳng màng lời ra tiếng vào. Đám cưới ấy, dù ồn ào bàn tán, vẫn là cái kết chẳng ai ngờ tới trong ngôi làng nhỏ ấy.