×
×

Bà lã;;o ngh;;èo lấy hết can đảm nói với tiểu thư nhà giàu: “Cô ơi cho tôi xin ít cơm thừa này nhé” và cái kết không tưởng sau đó 3 ngày

Trong một con hẻm nhỏ của thành phố nhộn nhịp, ánh nắng chiều tà chiếu lên những bức tường loang lổ. Linh, một cô gái trẻ với chiếc váy hàng hiệu và túi xách đắt tiền, bước đi vội vã trên đôi giày cao gót. Cô vừa rời một nhà hàng sang trọng, tay cầm hộp cơm thừa còn nóng hổi, định mang về cho chú cún cưng ở nhà.

Bỗng, một bà cụ ăn mày, lưng còng, tóc bạc phơ, bước tới gần Linh. Bộ quần áo rách rưới của bà cụ bốc mùi khó chịu, đôi tay gầy guộc run run đưa ra. “Cô ơi, cho tôi chỗ cơm thừa này nhé,” bà cụ nói, giọng yếu ớt nhưng đầy hy vọng.

Linh khựng lại, nhìn bà cụ từ đầu đến chân với ánh mắt khinh bỉ. “Bà tưởng tôi mang cơm thừa này cho người ăn à? Đây là cho chó của tôi đấy!” cô hất hàm, giọng sắc lạnh. “Đi chỗ khác xin đi, đừng làm bẩn váy tôi!” Một vài người qua đường nghe thấy, cười khúc khích, đồng tình với thái độ của Linh.

Bà cụ lặng lẽ cúi đầu, không nói gì, đôi mắt mờ đục ánh lên chút buồn bã. Bà chậm chạp bước đi, bóng dáng nhỏ bé khuất dần sau góc hẻm. Linh nhún vai, tiếp tục bước, lòng nhẹ nhõm vì đã bảo vệ được “phẩm giá” của mình.

Tối hôm đó, Linh về đến căn hộ sang trọng của mình. Cô mở hộp cơm thừa, định đổ vào bát cho chú cún, nhưng bất ngờ phát hiện một chiếc nhẫn vàng lấp lánh lẫn trong đống cơm. Cô giật mình, lôi chiếc nhẫn ra xem. Đó là một viên ngọc quý hiếm, được chế tác tinh xảo, chắc chắn giá trị không nhỏ. Linh bối rối, nhớ lại bà cụ ăn mày. Có phải bà cụ đã cố ý để lại chiếc nhẫn này? Hay chỉ là một sự trùng hợp?

Sáng hôm sau, Linh quay lại con hẻm, hy vọng tìm bà cụ để hỏi rõ. Nhưng bà cụ không còn ở đó nữa. Hỏi thăm người dân quanh khu vực, ai cũng lắc đầu, nói rằng bà cụ chỉ xuất hiện một lần rồi biến mất. Linh nắm chặt chiếc nhẫn, lòng trĩu nặng. Cô nhận ra, trong khoảnh khắc khinh miệt người nghèo, cô đã bỏ lỡ cơ hội hiểu về một con người có thể mang bí mật lớn hơn cả vẻ ngoài rách rưới.

Chiếc nhẫn vẫn nằm trong tay Linh, nhưng nó không chỉ là một món trang sức. Nó là lời nhắc nhở rằng, đôi khi, những người ta coi thường lại ẩn chứa những giá trị mà ta không bao giờ ngờ tới.

Related Posts

Cậy mình là cháu gái chủ tịch, tiểu thư ngang nhiên lên mặt với đồng nghiệp nhà ngh///èo và cái kết

Cậy mình là cháu gái chủ tịch, tiểu thư ngang nhiên lên mặt với đồng nghiệp nhà ngh///èo và cái kết Ngày đầu tiên đi làm, Bảo…

Cô gái đi ô tô đi làm, bất ngờ bị đồng nghiệp gán cho mác ‘bó/ng hồ/ng của đ/ại g/ia’, cô đáp trả một câu khiến cả công ty cho/áng vá/ng

Cô gái đi ô tô đi làm, bất ngờ bị đồng nghiệp gán cho mác ‘bó/ng hồ/ng của đ/ại g/ia’, cô đáp trả một câu khiến cả…

Từng sống dưới gầm cầu Sài Gòn nay đã đến giảng đường: Câu chuyện khiến ai cũng r;ơ;i nư-ớ-c m-ắ-t của nữ sinh đại học

15 năm qua, khoảnh khắc ám ảnh nhất của Huệ An là ngồi nhìn mẹ lăn lộn với những cơn đau trên chiếc chiếu rách dưới gầm…

Ho-à-n c/ả/n/h đ-á-ng th-ư-ơ-ng của cô học trò nhỏ rửa xe thuê kiếm tiền thi tốt nghiệp THPT dù người ta kêu ng;h;ỉ h;ọ;c: Em chỉ có 600.000 đồng lên Hà Nội thôi …

Để có được 600.000 đồng lên Hà Nội dự thi THPT quốc gia, Nhung phải dành dụm trong nhiều tháng từ công việc rửa xe. Một mình…

Chăm mẹ t;;â;:m t-h-ầ;n, rửa xe kiếm tiền – nữ sinh vẫn n/é/n n;ướ;c m-ắ-t đến điểm thi với 600.000 đồng trong túi…

Để có được 600.000 đồng lên Hà Nội dự thi THPT quốc gia, Nhung phải dành dụm trong nhiều tháng từ công việc rửa xe. Một mình…

Cô học trò nhỏ chăm mẹ b/ệ/n/h, rửa xe nuôi em, đến Hà Nội chỉ với 600k: Chuyện đằng sau một lời h-ứ-a không b;;ỏ thi!

Để có được 600.000 đồng lên Hà Nội dự thi THPT quốc gia, Nhung phải dành dụm trong nhiều tháng từ công việc rửa xe. Một mình…