“chồng tôi mất, tôi thay chồng nuôi con. Tôi không muốn sau này phải tranh giành từng mét đất với mấy đứa cháu trong nhà. Cho tôi phần của chồng tôi ngay bây giờ.”
Cả nhà im phăng phắc, rồi mẹ chồng tôi đập bàn:
“Cô cút ra khỏi nhà tôi! Chồng chết chưa được một năm mà cô đã giở trò tính toán! Không có đồng nào đâu!”
Không ai bênh Hằng. Cô ấy bế đứa con 3 tuổi ra khỏi cổng, mưa tầm tã. Tôi thấy thương, nhưng không dám nói gì.
Từ đó, không ai biết Hằng sống ở đâu, làm gì. Gia đình tôi vẫn sống yên, đất đai nhà cửa mẹ chồng tôi lần lượt chia hết cho các con trai còn lại.
5 năm sau, đúng mùng 1 Tết, khi đại gia đình đang sum họp, Hằng bất ngờ xuất hiện.
Cô ấy ăn mặc chỉnh tề, gương mặt đanh thép. Dắt theo đứa con trai – giờ đã 8 tuổi – và rút ra một tờ giấy có dấu đỏ chói lọi.
Mọi người hoang mang. Mẹ chồng tôi hỏi:
“Cô về đây làm gì? Mặt dày lắm mới dám quay lại!”
Hằng nhẹ nhàng nói:
“Tôi đến để đọc cho mọi người nghe… di chúc gốc của bố chồng tôi. Trước khi mất, ông đã làm một bản di chúc riêng, không qua công chứng, nhưng có xác nhận của ba người hàng xóm và được luật sư đóng dấu. Trong đó ghi rõ: toàn bộ phần đất 500m2 sau nhà thuộc quyền sở hữu của chồng tôi – tức là anh Dũng. Khi anh ấy mất, tôi và con trai là người thừa kế.”
Cả họ tái mặt. Mẹ chồng tôi run tay:
“Không… không thể nào. Tất cả đất đã chia rồi cơ mà…”
Hằng mỉm cười, mở điện thoại:
“Đây là bản sao lưu sổ đỏ cũ. Và đây là quyết định của tòa án tôi vừa nhận được tháng trước: Toàn bộ phần đất đó phải được trả lại cho tôi và con trai. Mấy người tự ý bán đi, giờ chuẩn bị… bồi thường.”
Từ bên ngoài, một chiếc xe hơi đỗ lại. Bước xuống là cán bộ thi hành án và một luật sư.
Không khí trong nhà từ rộn ràng chuyển sang lạnh buốt. Mấy người bác tôi – những người từng chia phần đất đó – mặt trắng bệch, miệng lắp bắp.
Hằng đứng đó, ánh mắt sắc như dao:
“5 năm trước, các người đuổi tôi vì nghĩ tôi không có gì. Bây giờ, tôi quay lại không chỉ để lấy lại đất… mà để cho con tôi thấy: mẹ nó không hèn.”
Đứa bé nắm tay mẹ, ngẩng đầu tự hào.
Và thế là, mùa Tết năm ấy, cả họ tôi ăn cái Tết trong lặng lẽ, cay đắng nuốt từng lời năm xưa mình đã thốt ra…
Sau khi tờ giấy được đọc lên và cán bộ thi hành án vào cuộc, không khí gia đình tôi chính thức vỡ vụn.
Mảnh đất phía sau nhà – nơi mà bác cả mới vừa cho con trai dựng một căn nhà 3 tầng – bị yêu cầu tháo dỡ trong vòng 2 tháng để trả lại hiện trạng ban đầu. Bác tức đến mức phát bệnh, phải nhập viện cấp cứu. Còn anh họ tôi thì ngồi gục bên cầu thang, tay ôm đầu:
“Bao nhiêu tiền vay mượn xây nhà… giờ đập đi hết sao?”
Mẹ chồng tôi – người từng lớn tiếng đuổi Hằng – giờ như người mất hồn. Bà đêm nào cũng thức trắng, lục lọi lại sổ sách, cố tìm cái gì đó để lật lại tình thế. Nhưng vô ích. Di chúc đó có giá trị pháp lý vì được lập trước ngày chia đất, và đã được xác nhận rõ ràng.
Trong một buổi họp gia đình, em tôi hỏi nhỏ tôi:
“Chị… có nghĩ chị dâu Hằng cố tình biến mất 5 năm là để chờ đòn này không?”
Tôi không trả lời. Nhưng lòng tôi biết rõ: Hằng không biến mất. Cô ấy rút lui để chuẩn bị.
Chuỗi ngày sau đó, họ hàng bắt đầu đấu đá nhau, người đổ lỗi cho Hằng, người đổ lỗi cho mẹ tôi, người trách bác cả đã quá tham. Còn Hằng thì… lặng lẽ nhận lại đất, cho xây một ngôi nhà nhỏ vừa đủ, trồng cây, đưa con về chơi cuối tuần.
Một hôm tôi đến tìm cô, hỏi nhỏ:
“Cậu không sợ cả họ ghét sao?”
Cô nhìn tôi, bình thản:
“Tôi không cần họ thương. Tôi chỉ cần con tôi thấy mẹ nó không buông xuôi, không chấp nhận bị coi thường. Mọi thứ tôi làm, chỉ để nó sau này không cúi đầu.”
Tôi im lặng. Vì tôi hiểu – người phụ nữ năm xưa bị đuổi khỏi nhà trong mưa đã không còn nữa.
Giờ đây, chỉ còn lại một người mẹ mạnh mẽ, đủ thông minh để đợi thời cơ – và đáp trả bằng luật pháp, chứ không phải nước mắt.