Tôi không phải là kiểu người đa nghi, nhưng từ cái hôm anh ta về muộn, mùi nước hoa lạ vương trên áo, tôi bắt đầu thấy bất an. Anh nói chỉ đi nhậu với bạn cũ, mà bạn cũ gì gọi giữa đêm gần sáng?
Tôi im lặng, không cãi. Chờ lúc anh ngủ say, tôi mở lại camera trong nhà — may mắn thay, vẫn còn lưu một đoạn. Một hình bóng lạ bước vào, tóc dài, dáng quen, rồi biến mất sau cánh cửa phòng khách nơi anh thường hay nằm nghỉ.
Sáng hôm sau, tôi đưa điện thoại cho anh xem, chỉ một câu hỏi:
– “Cô ta là ai?”
Anh nhìn màn hình vài giây, im bặt. Không chối, không gào lên thanh minh. Chỉ rút trong cặp ra một cọc tiền, đặt lên bàn:
– “Anh xin lỗi. Mong em đừng làm lớn chuyện.”
Tôi nhìn cọc tiền, rồi nhìn lại người đàn ông trước mặt. Thì ra lòng tin, tình nghĩa bao năm… chỉ đáng giá vài tờ giấy.
Tôi không chạm vào cọc tiền.
– “Tôi không nghèo đến mức phải bán rẻ lòng tự trọng,” – tôi nói, giọng lạnh hơn cả đêm gió.
Anh ta im lặng. Tôi cũng chẳng nói thêm gì. Lặng lẽ thu dọn đồ, rồi bước ra khỏi nhà, đầu tôi lúc ấy chỉ có một cái tên – người cũ của anh.
Tôi đến chỗ cô ta – một căn chung cư nhỏ nằm sát trung tâm. Cô ta mở cửa, có vẻ đã đoán trước được tôi sẽ tới. Không ngạc nhiên, không giật mình. Chỉ là nụ cười… có gì đó kiêu ngạo.
– “Chị đến tìm tôi à?”
– “Phải. Tôi muốn nghe từ miệng cô, chuyện gì đã xảy ra đêm đó.”
Cô ta khoanh tay, dựa lưng vào cửa, giọng thản nhiên đến đáng sợ:
– “Chị hỏi làm gì? Anh ấy là CHỒNG tôi mà.”
Tôi khựng lại.
– “Cô nói gì cơ?”
– “Chúng tôi chưa bao giờ ly hôn. Chị là người thứ ba, chị không biết sao?”
Tôi chết lặng. Mọi thứ như một cú tát vào mặt. Người đàn ông tôi tin tưởng, người mà tôi gọi là chồng suốt bao năm… là chồng của một người khác?
Cô ta nhìn tôi, ánh mắt chiến thắng:
– “Chị biết không, đôi khi người ta không lừa dối vì không yêu, mà vì họ muốn được yêu cả hai.”