Tôi ôm cái bụng bầu năm tháng bước vào phòng khám thai, lòng đầy lo lắng xen lẫn chút háo hức. Từ khi biết mình mang thai, mọi thứ trong đầu tôi như hỗn loạn. Chồng tôi – người mà tôi vẫn nghĩ là chỗ dựa vững chắc nhất – đã xa lánh, lạnh nhạt một cách lạ lùng suốt nhiều tuần qua.
Bác sĩ nhìn tôi thoáng một giây rồi bỗng nhiên hỏi, giọng khẽ chùng xuống:
— “Cô tìm người đàn ông khác rồi à?”
Tôi ngẩn người, không hiểu anh đang nói gì. Có phải tôi nghe nhầm không? Tôi nổi đóa ngay:
— “Anh là bác sĩ thì làm ơn khám bệnh cho đàng hoàng, đừng có bịa đặt linh tinh!”
Anh im lặng, đôi mắt nhìn tôi rất lâu, rồi tháo kính xuống từ từ, ánh mắt chứa đầy nỗi đau và một thứ gì đó gần như tuyệt vọng. Rồi anh nói:
— “Tôi là chồng cô.”
Tôi đứng chết lặng.
Hóa ra người đàn ông mà tôi tưởng đã bỏ rơi tôi, chính là bác sĩ đang đứng trước mặt. Tất cả những tháng ngày qua, anh đã giả danh người khác, âm thầm theo dõi, chăm sóc tôi trong bóng tối, vì lý do tôi không thể ngờ tới.
Chồng tôi – vì một tai nạn giao thông trước khi tôi biết mang thai, đã bị mất trí nhớ tạm thời và bị biến đổi khuôn mặt do phẫu thuật phục hồi. Anh không thể tiết lộ thân phận thật để tránh làm tôi hoảng loạn, nên đã bí mật tìm cách bảo vệ mẹ con tôi từ xa.
Giờ đây, đứng trước mặt anh, tôi không biết nên khóc hay cười. Câu hỏi “người đàn ông khác” hóa ra lại là chính anh, người tôi yêu nhất, nhưng cũng là người xa lạ nhất tôi từng gặp.
Tôi đứng đó, cảm xúc dâng trào, vừa bàng hoàng vừa nghẹn ngào. Không phải vì sự thật anh là chồng, mà bởi cách anh đã âm thầm chịu đựng, chiến đấu cho gia đình nhỏ của chúng tôi mà không để tôi biết.
— “Sao anh không nói với em sớm?” Tôi hỏi, giọng run run.
Anh khẽ cười, ánh mắt ánh lên niềm thương cảm và tiếc nuối:
— “Anh sợ… nếu em biết, em sẽ hoảng loạn. Khi tỉnh lại, anh chưa nhận ra mình, cả khuôn mặt cũng thay đổi, anh không muốn em bị sốc, đặc biệt lúc em mang thai. Anh chỉ muốn âm thầm bên em, giữ an toàn cho cả hai mẹ con.”
Tôi nhìn xuống cái bụng, rồi lại nhìn anh. Từng ngày cô đơn, từng nỗi buồn anh cũng đã âm thầm gánh vác thay tôi. Tôi nhận ra mình đã hiểu lầm anh quá nhiều.
— “Anh đã làm được rất nhiều việc cho em, cho con, mà em không biết,” anh tiếp, “Anh sẽ không để em phải chịu đựng một mình nữa.”
Một sự ấm áp tràn ngập trong lòng tôi, cảm giác như được chạm vào lần đầu tiên sau bao ngày tháng lạc lõng.
Tôi nắm chặt tay anh, mỉm cười:
— “Thế thì, từ giờ anh là bác sĩ của em, và cũng là chồng của em nhé. Không giấu giếm gì nữa!”
Anh gật đầu, ánh mắt rạng rỡ:
— “Anh hứa sẽ luôn bên cạnh, bảo vệ hai mẹ con.”
Chúng tôi cùng nhìn về phía trước, trái tim hòa chung nhịp đập mới, bắt đầu một hành trình mới – hành trình của tình yêu, sự tin tưởng và gia đình thực sự.