Trời Sài Gòn đêm nóng bức, dù đã gần nửa đêm. Hùng, một anh chàng xe ôm ba tuổi, ngồi dựa vào chiếc Chiếc Sóng cũ kỹ dưới ánh đèn đường lập lòe. Đã hơn một tiếng không có khách, điện thoại anh rung lên báo tin nhắn từ mẹ ở quê: “Con gửi tiền về chưa? Em con cần đóng học phí.” Hùng xông dài, túi áo chỉ còn vài thùng bạc lẻ.
cạnh một bước phụ nữ tới. Chị ta khoảng ngoài bốn mươi, ăn mặc sang quan, Chiếc váy ôm tôn lên kiểu dáng vẫn còn quyến rũ. Tiện lợi bước sóng dưới ánh đèn, đôi mắt tinh tế nhưng phảng phất chút mệt mỏi. Chị tựa vào cột điện, rút thuốc ra câu, rồi nhìn Hùng.
“Đi không anh? Về quận 7.” Giọng chị trầm, hơi thở, như vừa uống rượu.
Hùng mạnh, nổ máy. “Chị lên đi, giá đêm nay trăm giảm nghe.”
Chị cười nhạt, leo lên xe, không mặc cả. Trên đường, chị không nói gì, chỉ ôm nhẹ eo Hùng để giữ thăng bằng. Gió đêm thổi qua, mang theo mùi nước hoa sen tiền từ chị, tạo Hùng thoáng bối rối. Đến một ngã tư vắng, chị bất ngờ bảo: “Quẹo trái, không về quận 7 nữa. Hãy mở tôi đi đâu cũng được, miễn là đừng dừng lại.”
Hùng tự nhiên, giảm bớt phản xạ hậu. Đôi mắt chị trong gương đỏ hoe, như vừa khóc. “Chị ổn không?” anh hỏi.
“Không. Nhưng cứ chạy.” Chị đáp, chạy giọng.
Hùng làm dự án, nhưng rồi quẹo xe, chạy dọc con đường ven sông. Anh nghĩ về số tiền cần gửi cho mẹ, về căn phòng trọ chật chội của mình, và cả sự cô đơn bám lấy anh mỗi đêm. Chị ngồi sau, im lặng, nhưng thở hơi chị phải vào gáy anh, ấm áp lạ lùng. Một ý tưởng táo bạo lên ở đầu Hùng: “Hay là… đưa chị về phòng mình?”
“Chị ơi, hay về nhà tôi nghỉ tạm thời? Tui ở gần đây thôi, cũng sạch sẽ.” Hùng buột miệng, tim đập thình thịch.
Chị không trả lời ngay. Một lúc sau, chị nhẹ gật. “Được. Đi đi.”
Căn hộ trọ của Hùng nằm trong con hẻm nhỏ, chỉ vỏn vẹn mười mét vuông, một chiếc giường cũ, cái quạt máy kêu rè rè. Khi bước vào, chị nhìn xung quanh, không bình phẩm gì, chỉ ngồi xuống giường, leo giày. Hùng thú ly nước, lúng túng: “Chị uống đi, tôi… tôi ra ngoài mua đồ ít.”
“Ở lại đây.” Chị ngắt lời, giọng nhẹ nhàng nhưng quyết định. “Tôi không muốn ở một mình.”
Hùng ngồi xuống chiếc ghế nhựa đối diện, không biết phải làm gì. Chị bắt đầu kể, giọng đều đều như tự động. Chị tên Lan, từng có một đời chồng, nhưng ly hôn đã mười năm. Công việc kinh doanh của chị thành công, nhưng mỗi đêm về, căn hộ sang trọng ở quận 7 chỉ làm chị thấy trống rỗng. “Bạn có biết cảm giác không ai cần mình là thế nào không?” chị hỏi, mắt nhìn xa tôt.
Hung hăng đứng yên đầu. Anh hiểu, hơn ai hết. Những đêm đạp xe khắp thành phố, qua những con người xa lạ, anh cũng tự hỏi mình đang sống làm gì.
Rồi chị đứng dậy, tiến lại gần Hùng. Đôi tay chị đặt lên vai anh, nhẹ nhàng nhưng đủ tạo anh cướp mình. “Bạn từng nghĩ đến việc làm điều đó… điên cuồng chưa?” chị thì thầm.
Đêm ấy, họ vượt qua ranh giới của hai kẻ xa lạ. Không phải vì tình yêu, cũng không chắc chắn vì niềm vui, mà cả hai đều đang cố gắng lấp đầy khoảng trống trong lòng mình. Nhưng khi ánh sáng đầu tiên của buổi sáng len qua khe cửa, Hùng tỉnh dậy, thấy chị đã rời đi. Trên bàn là một phong bì dày, bên trong là tiền – nhiều hơn số anh kiếm được trong một tháng.
Hùng cầm phong bì nhưng làm nặng nề. Tiền không làm anh vui. Anh nghĩ về nụ cười buồn buồn của Lan, về những lời chị nói, và về chính mình – một gã xe ôm biết đang đi đâu trong cuộc đời này. Đêm nay không phải là một cuộc phiêu lưu, mà là một vết sâu sâu, nhắc anh rằng đôi khi, những quyết định phát hiện chỉ để lại nỗi trống rỗng lớn hơn.
Anh phong phong bì vào túi, leo lên xe, và hòa vào dòng người Sài Gòn. Nhưng lần này, anh không còn chắc mình đang tìm kiếm gì nữa.