Huyền và Nam từng là cặp đôi khiến cả xóm ngưỡng mộ. Dù Nam chỉ là anh thợ xây, lương tháng bấp bênh, còn Huyền làm kế toán cho một công ty tư nhân, nhưng cô vẫn chọn anh vì tình yêu chân thành. Thế nhưng, chỉ sau 5 năm, mọi thứ đã thay đổi.
Tháng trước, Huyền về nhà với gương mặt lạnh lùng, đặt tờ đơn ly hôn trước mặt chồng.
“Em muốn ly hôn.”
Nam ngỡ ngàng nhìn vợ. “Vì sao? Anh có làm gì sai đâu.”
“Anh không làm gì sai, nhưng anh quá nghèo. Em không muốn sống cả đời chạy ăn từng bữa, vay mượn từng đồng. Em mệt mỏi lắm rồi.”
Nam nghẹn lời, nước mắt lăn trên gò má rám nắng. Nhưng câu nói tiếp theo của Huyền còn khiến anh đau hơn gấp bội.
“Em có bầu rồi. Là con của sếp em. Ông ấy đã hứa cưới em.”
Tim Nam như vỡ ra từng mảnh. Anh nhớ những đêm mưa, hai vợ chồng trùm chăn chung, nghe tiếng gió rít qua mái tôn dột mà chỉ cần có nhau là đủ ấm. Vậy mà giờ đây, người phụ nữ anh yêu thương nhất lại quyết rời bỏ anh vì cái bụng lớn dần không phải của anh.
Gia đình Huyền tổ chức một bữa tiệc chia tay nhỏ, mời anh đến dự để “làm rõ mọi chuyện trong êm đẹp”. Thật ra, với Nam, đó chỉ là bữa tiệc nhục nhã.
Trong bữa ăn, mẹ Huyền rót rượu cho Nam rồi lên giọng:
“Thôi thì cậu cũng nên hiểu cho con gái tôi. Nó khổ theo cậu đủ rồi. Bây giờ nó tìm được người lo được cho nó, cho tương lai nó, cũng là phúc của nó.”
Bố Huyền thì im lặng, thỉnh thoảng thở dài, ánh mắt né tránh. Huyền ngồi bên cạnh, tay xoa bụng, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Nam.
“Anh ký đơn ly hôn sớm đi. Em và con cần danh phận.”
Nam siết chặt chiếc ly, đôi bàn tay chai sần run run. Anh ngẩng mặt lên nhìn vợ, đôi mắt đỏ hoe nhưng giọng nói lại bình thản đến đáng sợ.
“Huyền, em chắc chắn đứa bé là của ông ta chứ?”
Huyền nhíu mày, rồi gật đầu. “Đương nhiên.”
Nam khẽ cười, tiếng cười vang lên khiến cả mâm tiệc sững sờ. Anh đứng dậy, đặt ly rượu xuống bàn, nói từng chữ chậm rãi:
“Em đúng. Anh nghèo. Anh không thể cho em nhà lầu xe hơi. Nhưng anh có thể cho em một thứ mà cả đời này em không bao giờ thoát ra được.”
Huyền bực bội: “Anh nói linh tinh gì vậy?”
Nam nhìn thẳng vào mắt vợ, giọng lạnh buốt:
“Em còn nhớ 3 tháng trước, em say rượu về nhà, chính anh đã đưa em lên giường. Em còn khóc, nói ghét ông ta, sợ ông ta, không muốn sinh con cho ông ta. Em nói em chỉ muốn có con với anh thôi.”
Không khí trong phòng ăn đột nhiên lạnh ngắt. Huyền tái mặt. Mẹ cô run rẩy, đặt tay lên vai con gái. Bố cô cũng nhìn cô với ánh mắt đầy kinh hãi.
“Anh… anh bịa đặt! Đó là con của sếp em! Anh im đi!”
Nam nhếch môi cười chua chát. “Em cứ nghĩ đi. Nếu con bé sinh ra không giống ông ta, em nghĩ ông ta sẽ làm gì? Em tự đưa mình vào địa ngục rồi, Huyền ạ.”
Nói rồi, Nam cúi đầu chào mọi người, bước ra khỏi căn nhà ấy. Phía sau, tiếng Huyền gào khóc vang cả căn phòng, còn mẹ cô run bắn người, phải vịn vào tường mới đứng vững. Bố cô thì lẩm bẩm, giọng nghẹn ngào: “Trời ơi, con gái tôi… con đã làm gì vậy…”
Ra đến cổng, Nam ngẩng mặt nhìn trời đêm. Gió thổi mạnh, làm khô giọt nước mắt nóng hổi vừa rơi. Anh bước đi, lòng nhẹ bẫng. Người phụ nữ anh từng yêu, giờ đã biến thành kẻ xa lạ. Và anh tin, rồi cuộc đời sẽ cho anh gặp một người phụ nữ khác – người yêu anh không phải vì túi tiền, mà vì trái tim anh.