Câu chuyện bắt đầu vào một buổi chiều mùa đông se lạnh, khi cô giúp việc tên Hạnh đang lau dọn phòng khách của căn biệt thự to nhất khu phố nhà giàu. Cô mới 25 tuổi, quê ở miền Trung, thật thà, cần mẫn và luôn nhẫn nhịn. Trong lúc lau kệ tủ trưng bày, tay cô vô tình va phải một chiếc bình rượu quý, theo lời bà chủ là được mang về từ Pháp, trị giá gần nửa tỷ đồng.
Chiếc bình rơi xuống nền đá cẩm thạch, vỡ tan.
Tiếng đổ vỡ chưa kịp dứt, tiếng hét đã vang lên từ tầng hai. Bà Mai, chủ nhà, chạy ào xuống, mặt đỏ bừng vì tức giận. Không cần hỏi han hay nghe giải thích, bà ta chỉ tay vào mặt Hạnh:
“Mày mà cũng đòi làm người giúp việc à? Mày có biết cái bình này đáng giá bao nhiêu không? Mày làm vỡ, mày không có tiền đền thì cút khỏi nhà tao ngay! CÚT!”
Hạnh khóc, nhưng vẫn cúi đầu xin lỗi. Cô không hề biện minh. Chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc trong ánh mắt khinh bỉ của cả gia đình chủ. Cô ra đi trong tủi nhục, giữa cái lạnh cắt da.
10 năm sau.
Một chiếc xe Bentley đen bóng đỗ ngay trước căn biệt thự xưa. Cánh cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước xuống – mái tóc búi gọn, váy công sở cao cấp, dáng đi tự tin, quyền lực. Là Hạnh – nhưng không ai nhận ra.
Cô giờ là CEO của một tập đoàn bất động sản, người đang nắm quyền đầu tư chính vào dự án tái phát triển khu dân cư mà căn biệt thự của bà Mai đang nằm trong diện giải toả.
Khi bà Mai ra mở cổng, chưa kịp nói gì đã đứng chết trân. Mặt tái xanh, chân run rẩy khi nhận ra người phụ nữ trước mặt chính là cô giúp việc năm xưa. Bà lắp bắp:
“Hạnh… là… là cô sao?”
Hạnh nhìn bà ta, ánh mắt không thù hận, nhưng lạnh lẽo hơn cả mùa đông mười năm trước. Cô không nói gì, chỉ đưa ra bản kế hoạch đền bù. Biệt thự sẽ bị phá bỏ để xây khu trung tâm thương mại. Nếu bà Mai không ký, toàn bộ tài sản sẽ bị thu hồi vì dính đến nợ ngân hàng – điều mà Hạnh đã âm thầm điều tra kỹ càng.
Bà Mai quỳ xuống giữa sân, khóc nghẹn:
“Cô Hạnh… xin cô… tôi chỉ xin giữ lại bức ảnh gia đình này… cô tha cho tôi một lần… Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi…”
Người hầu trong nhà nhìn cảnh tượng ấy mà sửng sốt không dám thở mạnh. Họ chưa từng thấy bà chủ kiêu ngạo ngày nào phải quỳ gối cầu xin trước một người từng là người giúp việc.
Hạnh nhìn xuống bà chủ cũ, bình thản:
“Tôi không lấy lại những gì đã mất… Tôi chỉ cho bà nếm mùi bị người khác xem thường… giống như cách bà từng đối xử với tôi.”
Cô quay đi, để lại cả biệt thự đứng im phăng phắc sau lưng.