Chiếc Mercedes đen bóng lướt trên con đường làng nhỏ hẹp đầy ổ gà. Trong xe, ông Tân – chủ tịch tập đoàn xây dựng lớn – ngả lưng, mắt lim dim. Hôm nay ông về quê khảo sát dự án khu nghỉ dưỡng sắp triển khai. Bên cạnh ông, cậu bé phụ xe khoảng mười hai tuổi, gầy nhom, áo thun đã sờn, lấm tấm bùn đất.
Ông Tân ghét trẻ con lẽo đẽo theo. Nhưng quản lý bảo cậu bé này thuộc hộ khó khăn, được thuê phụ khuân vác. Thấy nó im lặng, ông cũng không nói gì thêm.
Xe chạy qua dãy ruộng, trời chuyển tối. Bất ngờ cậu bé ngẩng lên, mắt hoảng loạn, giọng run rẩy:
“Xuống xe ngay…! Chú ơi… xuống xe ngay đi!”
Ông Tân giật mình, quát:
“Cái gì vậy? Mày bị khùng à?”
Nhưng cậu bé không trả lời, chỉ run bắn, mắt nhìn thẳng qua cửa kính, mặt cắt không còn giọt máu. Xe chồm lên một ổ gà lớn rồi dừng khựng lại.
“Có chuyện gì?” tài xế hỏi.
“Xuống xe… chú ơi… cháu xin… xuống xe ngay đi…”
Tiếng nói ngắt quãng, tuyệt vọng. Ông Tân khó chịu nhưng thấy thằng bé sắp khóc, ông ra hiệu cho tài xế tấp vào lề. Vừa mở cửa, cậu bé lao vọt ra ngoài, quỳ sụp xuống vệ đường, tay chắp trước ngực, miệng lẩm bẩm cầu khấn.
Ông Tân bước xuống, tính mắng nó thì nghe “rầm” – một tiếng nổ lớn vang lên. Chiếc xe Mercedes vừa đậu phát nổ, lửa phụt ra từ gầm, bốc cháy ngùn ngụt. Ông Tân chết sững, chân tay rụng rời. Tài xế hét lên, người dân chạy ra xem. Ai cũng hoảng loạn.
Cậu bé run rẩy nhìn ông Tân, giọng đứt quãng:
“Cháu… cháu thấy khói từ gầm xe. Nhà cháu từng cháy, ba mẹ cháu mất trong đó. Cháu sợ… cháu xin lỗi.”
Nghe đến đây, ông Tân không nói được gì. Trong đầu ông, mọi ký ức xấu về trẻ con nghèo biến mất. Trước mặt ông là cậu bé đang run lên vì lạnh, vì sợ, vì ám ảnh cháy nổ cướp đi gia đình nó. Nếu cậu không kịp la lên, chắc giờ này ông đã bỏ mạng trong xe.
Xe cứu hỏa và công an nhanh chóng tới. Họ xác định dây điện dưới gầm bị chuột cắn, gây chập mạch dẫn đến nổ máy.
Ông Tân ngồi bên đường, gió thổi lạnh buốt sống lưng. Ông nhìn cậu bé, tự hỏi:
Bao năm qua, ông đã xây bao công trình, ký bao hợp đồng bạc tỷ, nhưng chưa một lần cúi xuống hỏi những người như cậu bé này: “Con có ước mơ gì?”
Ông đưa tay xoa đầu thằng bé. Nó giật mình nhưng không né tránh. Ánh mắt nó vẫn hoang mang, sợ hãi. Ông Tân khẽ nói:
“Cảm ơn con. Nếu không có con… chú không biết sao nữa.”
Cậu bé mím môi, không dám trả lời, nước mắt lăn trên đôi má lem luốc. Xe cứu hỏa rời đi. Ông Tân bảo tài xế thuê tạm một xe khác về thành phố. Trước khi đi, ông quay lại, rút ví, lấy ra xấp tiền rồi dừng lại. Ông nhìn sâu vào mắt cậu bé, cất ví vào túi. Thằng bé cúi đầu, nghĩ rằng ông giận.
Nhưng ông Tân chỉ gọi quản lý dự án lại:
“Từ mai, cho thằng bé này đi học. Mọi chi phí tôi lo. Tôi không cần nó khuân vác nữa. Tôi cần nó… trở thành người.”
Nói xong, ông bước lên xe, không nhìn lại. Cậu bé ngơ ngác. Đôi mắt nó – đôi mắt từng chỉ nhìn thấy cái nghèo, mất mát và sợ hãi – nay rưng rưng, dõi theo chiếc xe đi xa dần.
Gió thổi xào xạc qua ruộng lúa. Chiều hôm ấy, bầu trời thẫm tím nhưng trong lòng cậu bé, bỗng rạng lên một tia sáng ấm áp đầu tiên sau bao năm u tối.