Bố tôi vốn là người phóng khoáng, tính tình rộng rãi, ai trong làng cũng biết. Năm ấy, ông bán được mảnh đất ruộng ở đầu làng với giá cao ngất ngưởng, lời hẳn mấy trăm triệu. Được món tiền lớn, ông mừng lắm, bảo: “Đời người có mấy khi, phải làm cỗ khao làng cho oách!” Thế là ông quyết định làm hẳn 30 mâm cỗ, mời cả làng đến ăn uống linh đình. Gà, lợn, bánh chưng, rượu ngon – ông chuẩn bị đủ cả, không thiếu thứ gì. Mẹ tôi can mãi không được, chỉ biết lắc đầu: “Ông làm to thế, ai mà ăn hết?”
Ngày đã định, sân nhà tôi được dọn dẹp sạch sẽ, bàn ghế xếp ngay ngắn, cỗ bàn thơm lừng bốc khói nghi ngút. Bố tôi mặc áo mới, đứng ngoài cổng chờ bà con đến chung vui. Nhưng lạ thay, giờ ăn trưa đã qua, rồi đến chiều tà, mà chẳng thấy bóng dáng ai. Làng xóm im ắng, không một tiếng chúc tụng, không một bước chân. Bố tôi bắt đầu sốt ruột, đi ra đi vào, mặt đỏ gay vì tức. “Cả làng đi đâu hết rồi? Hay chúng nó coi thường nhà mình?” – ông gầm gừ.
Không chịu được, bố tôi quyết định “dằn mặt” cả làng. Ông gọi anh em tôi xách cỗ, chia thành từng phần, đem đến tận nhà từng người. “Không ăn thì tao mang đến tận cửa, xem mặt mũi chúng mày thế nào!” – ông vừa đi vừa nói, tức tối ra mặt. Tôi với mấy đứa em lóc cóc theo sau, tay xách nồi, tay cầm đĩa, vừa đi vừa thắc mắc không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đến nhà bác Ba đầu tiên, bố tôi đập cửa rầm rầm. Bác Ba lật đật chạy ra, mặt tái mét, lắp bắp: “Anh… anh đừng giận, cả làng không dám đến đâu!” Bố tôi trừng mắt: “Không dám đến? Tao mời tử tế, cỗ bàn bày sẵn, chúng mày khinh tao à?” Bác Ba vội xua tay, giọng run run: “Không phải đâu anh! Tại… tại mảnh đất anh bán ấy… nó có ma!”
Bố tôi nghe xong đứng sững, tay cầm đĩa thịt rơi cái “cạch” xuống đất. Hóa ra, mảnh đất bố tôi bán vốn là nơi mấy chục năm trước từng xảy ra vụ án kinh hoàng, người làng đồn đại có hồn ma lẩn khuất. Dù chẳng ai chứng minh được, nhưng cả làng sợ hãi, tin rằng tiền bán đất ấy “dính chàm”, ai dính vào sẽ gặp xui xẻo. Thế nên, dù bố tôi mời nhiệt tình, không ai dám đến ăn, sợ “rước họa vào thân”.
Bố tôi nghe xong, tức thì chuyển sang hoảng. Ông quay về nhà, mặt mày xám ngoét, lẩm bẩm: “Thảo nào thằng mua trả giá cao thế mà không kỳ kèo…” Từ hôm ấy, ông chẳng còn khoe khoang nữa, chỉ lặng lẽ cất tiền đi, thỉnh thoảng lại nhìn ra mảnh đất cũ, thở dài thườn thượt.