Biển Hạ Long hôm ấy xanh thẳm, lấp lánh như một tấm gương khổng lồ phản chiếu ánh mặt trời. Anh Quân, một người đàn ông 32 tuổi, đứng trên boong tàu du lịch, hít thở không khí mặn mà, cảm giác tự do hiếm hoi sau những tháng ngày bù đầu với công việc. Chuyến đi này không như kế hoạch ban đầu. Người bạn đồng hành của anh, Hùng, đã hủy vào phút chót vì một dự án khẩn cấp. Phòng đã đặt, vé đã mua, tiếc tiền, Quân quyết định đi một mình. “Thôi thì tận hưởng, biết đâu lại hay,” anh tự nhủ, không ngờ rằng quyết định ấy sẽ đẩy anh vào một câu chuyện không thể nào quên.
Con tàu lướt êm trên mặt nước, giữa những ngọn núi đá vôi trồi lên như những bức tượng thiên nhiên khổng lồ. Hành khách cười nói, chụp ảnh, không ai nghĩ rằng tai họa đang rình rập. Chỉ trong tích tắc, một tiếng “rắc” khô khốc vang lên, con tàu nghiêng mạnh. Nước tràn vào, tiếng hét hoảng loạn át cả tiếng sóng. Quân chỉ kịp ôm lấy một chiếc ghế gỗ bồng bềnh trên mặt nước khi con tàu chìm xuống. Hơi thở anh dồn dập, tim đập thình thịch. Anh bám chặt ghế, cố giữ đầu trên mặt nước, mắt đảo quanh tìm kiếm sự sống.
Chừng mười lăm phút sau, ba người đàn ông khác trồi lên từ mặt biển, ho sặc sụa, đôi tay quờ quạng tìm điểm tựa. Họ bám vào chiếc ghế gỗ của Quân, bốn con người xa lạ giờ đây gắn kết bởi một mảnh gỗ mong manh giữa đại dương mênh mông. Không ai nói gì nhiều, chỉ có những cái nhìn trao đổi, đầy sợ hãi nhưng cũng đầy quyết tâm. Họ bắt đầu đẩy ghế, cố bơi về phía bờ, nơi những ngọn núi đá mờ xa như một lời hứa mong manh.
Người đàn ông lớn tuổi nhất, khoảng ngoài 40, tóc lấm tấm bạc, có vẻ là người yếu nhất trong nhóm. Ông thở hổn hển, đôi tay run rẩy bám vào ghế. Quân nghe ông lẩm bẩm, giọng đứt quãng: “Tao đã cố… lặn từ dưới khoang lên… mệt quá…” Những người còn lại, trong đó có Quân, cố động viên ông, nhưng ánh mắt ông dần trống rỗng. Rồi, như thể đã buông bỏ mọi hy vọng, ông nhìn họ, nở một nụ cười buồn. “Thôi, chào anh em,” ông nói, giọng bình thản đến lạnh người. “Tao đi đây.”
Đôi tay ông rời khỏi ghế. Quân hét lên, cố với tay kéo lại, nhưng ông đã chìm xuống, chậm rãi, như thể làn nước xanh thẳm kia là nơi ông chọn để nghỉ ngơi. Đôi mắt ông, trước khi biến mất dưới mặt biển, in sâu vào tâm trí Quân – một ánh nhìn không chỉ tuyệt vọng, mà còn như mang theo cả một câu chuyện chưa kể. Quân không biết tên ông, không biết ông là ai, chỉ biết rằng khoảnh khắc ấy sẽ ám ảnh anh suốt đời.
Ba người còn lại tiếp tục bơi, không nói thêm lời nào. Nỗi sợ và sự mất mát khiến họ câm lặng. Sau gần một giờ, tiếng còi cứu hộ vang lên từ xa. Một chiếc thuyền xuất hiện, kéo họ lên khỏi mặt nước. Quân sống sót, nhưng câu nói cuối cùng của người đàn ông kia, cùng ánh mắt của ông, như một bóng ma – không rời đi, mà bám chặt vào tâm trí anh.
Về đến đất liền, Quân ngồi lặng lẽ trên bãi biển, nhìn ra vịnh Hạ Long giờ đây yên bình như chưa từng có biến cố. Anh tự hỏi về người đàn ông ấy. Ông là ai? Điều gì khiến ông buông tay? Có phải ông đã chiến đấu quá lâu, không chỉ dưới làn nước, mà cả trong cuộc đời này? Quân không có câu trả lời. Nhưng anh biết, từ nay, mỗi lần nhìn ra biển, anh sẽ thấy lại đôi mắt ấy, và nghe lại lời từ biệt như một lời nhắc nhở về sự mong manh của cuộc sống.