Trò chuyện với Dân trí, Á hậu, diễn viên Diễm Châu nhớ lại quá khứ vùi mình vào những cuộc ăn chơi trong vũ trường. Hiện cô là mẹ đơn thân, hàng ngày livestream bán hàng kiếm tiền nuôi 5 con ăn học.
Á hậu Diễm Châu: Chuyện đời từ “ăn cơm vũ trường” đến bà mẹ bán hàng online nuôi 5 con
Trong trang phục giản dị đúng chất “mẹ bỉm sữa”, Diễm Châu có mặt trong buổi cà phê sáng cùng phóng viên Dân trí. Đi cùng với cô là 5 đứa con và 2 bà vú nuôi.
Tất bật cho các con ăn xong, Diễm Châu lái xe đưa 3 đứa lớn đi học, rồi mới quay trở về tiếp tục cuộc trò chuyện. Khi chụp ảnh, Diễm Châu hoay hoay mở túi xách tìm thỏi son, rồi cười xòa nói: “Chị vội vàng đi, quên mang theo son rồi!”.
Trước khi trở thành bà mẹ của 5 đứa con, Diễm Châu từng là Á hậu, diễn viên có tiếng trong làng giải trí. 15 năm trước, cô là người đẹp đắt show, được nhiều người theo đuổi, hàng đêm vùi mình trong những cuộc vui ở vũ trường…
“Tôi từng theo nghệ thuật vì ham danh vọng”
Diễm Châu xuất thân là con nhà nông, lớn lên với đồng ruộng, nương rẫy. Vì sao chị quyết định học diễn xuất và thi hoa hậu?
– Vì ham danh vọng (cười). Hồi nhỏ tôi khù khờ lắm. Lớp 12, tôi chỉ biết đi học rồi về phụ ba mẹ trồng rẫy. Con gái mới lớn cao ráo, có chút nhan sắc, nghĩ đơn giản là làm diễn viên, người mẫu thì có tiền. Không biết đường xuống Sài Gòn, tôi tự mua bản đồ, tự dò đường để đi thành phố.
Lúc học năm 2 tại trường Đại học Sân khấu Điện ảnh, bạn bè xúi tôi đi thi hoa hậu. Thời đó tôi đi làm thêm, diễn thời trang được vài đồng nhưng khá vất vả. Tôi tự nghĩ nếu được giải cao thì có thêm tiền đóng học phí, cát-xê diễn cũng cao hơn, nên đi thi vậy thôi (cười).
Thi hoa hậu ngày ấy có gì khác với những cuộc thi nhan sắc thời nay?
– Trong top thí sinh Hoa hậu Việt Nam 2008, tôi thuộc dạng lớn tuổi nhất. Thời đó, tôi đi thi không tốn tiền, trang điểm thì có bạn bè làm giùm, quần áo cũng là đồ đi mượn. Thi chung kết, trong người tôi không có đồng nào. Bạn thân của tôi chạy ra chợ Bến Thành, vét sạch tiền trong túi có 50.000 đồng, mua 2 bông ly cài tóc cho tôi.
Tự nhận bước chân vào nghệ thuật vì ham danh vọng, nhưng Diễm Châu cũng được đánh giá là diễn viên có thực lực đấy chứ?
– Thời sinh viên, tôi đã muốn đi đóng phim rồi. Nhưng thầy cô khuyên tôi kiến thức chưa đủ, kinh nghiệm chưa có, thì chưa nên nhận phim.
Tôi mang ơn thầy Công Ninh. Ban đầu tôi ghét thầy vì thầy khó tính (cười). Thầy bắt tôi tập hoài, không cho tôi đi diễn. Thầy nói cứ ra ngoài, diễn này diễn kia mai mốt “hư người”. Sau này làm nghề, tôi mới nhận ra những lời “mắng” xưa kia của thầy là đúng.
Vừa tốt nghiệp xong, tôi may mắn nhận vai chính trong một phim truyền hình. Người ta đóng cùng lúc 2,3 phim, còn tôi xong phim này mới đóng phim khác để giữ độ tập trung cao nhất cho từng vai. Nhân vật của tôi đa dạng. Vai khổ là ra chất khổ, vai ác thì ác quá trời ác. Đóng những phim như Ánh ban mai, Dấn thân vào nước mắt… đi ra đường tôi bị ghét lắm.
Chị từng nói mê sự hào nhoáng của giới giải trí. Vì sao không thực dụng, tính toán hơn khi làm nghề?
– Lúc đầu tôi đúng là ham danh vọng, sự hào nhoáng. Nhưng khi đi học, được thầy cô dạy kiến thức và kỹ năng sống, tôi yêu nghề diễn từ lúc nào không hay. Thực sự, tôi đóng phim không phải chỉ vì tiền. Tôi lăn lộn với nghề đúng nghĩa.
Lăn lộn nghệ thuật đồng nghĩa với nếm trải cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Diễm Châu có từng gặp những chuyện uất ức trong nghề?
– Có lần tôi đóng một bộ phim, bị người trong đoàn dập te tua tơi tả, trong hậu trường khóc nhiều hơn trên phim nữa. Mấy cô trong nhóm phục trang thương tôi lắm, thấy tôi nhỏ mà bị ăn hiếp, diễn viên chính mà không được trang điểm, không được chăm chút quần áo. Sau phim đó, tôi “hung dữ” hơn, không để ai bắt nạt nữa (cười).
Trong giới diễn viên, người ta thường nhắc về những “quy tắc ngầm”. Diễm Châu có gặp bao giờ chưa?
– Thú thực cũng từng có lúc người ta mở lời nhưng tôi thẳng tính. Vai nào được thì tôi đóng, không ổn thì tôi từ chối, chứ tôi không “ầu ơ ví dầu”, không ai ép được tôi hết. Tôi cũng sòng phẳng chuyện cát-xê, không trả là tôi “làm tới bến” luôn.
Tôi không phải diễn viên tệ, không xấu, chăm chút lên cũng “ngon”. Tôi còn có thể diễn được đủ loại vai nên không cần phải mập mờ. Cái gì cũng rõ ràng ngay từ đầu thì sẽ không dễ xảy ra tình huống xấu.
“Chuyện tôi từng 2 lần cưới hụt ư? Đồn nhảm thôi!”
Từng đoạt một số giải thưởng ở các cuộc thi nhan sắc, lại là diễn viên có tên tuổi, thời trẻ Diễm Châu chắc hẳn được nhiều đại gia theo đuổi?
– Có chứ, vì tôi cũng xinh mà (cười). Nhưng ngày xưa tôi khờ lắm. Thời còn trẻ, nghĩ cảnh quen người nào đó lớn tuổi, già hơn mình là… không chịu. Tôi thích quen bạn trai trẻ, bằng tuổi thôi. Sau này lớn, có con rồi, nghĩ vui “biết vậy hồi xưa kiếm ông đại gia nào cho đỡ khổ” (cười).
Trên mạng từng đồn thổi Diễm Châu từng 2 lần suýt làm đám cưới nhưng rồi trở thành “cô dâu hụt”. Thực hư ra sao?
– Tôi muốn đính chính thông tin này. Đó chỉ là tin đồn thôi. Có thể bắt nguồn từ chia sẻ của tôi về vai diễn nào đó trên phim ảnh, chứ tôi làm gì có ai rước (cười).
Năm 2015, khán giả bất ngờ khi Diễm Châu sinh con trai đầu lòng và làm mẹ đơn thân. Đến nay, cha của bé vẫn là “ẩn số” với người hâm mộ. Chị có thể chia sẻ thêm?
– Chúng tôi không liên lạc với nhau từ rất lâu rồi. Tôi tự quyết định, tự nuôi con. Có khi người đó không biết đến sự có mặt của bé cũng nên. Vì bé giống tôi chứ không giống ai hết, chứ giống ai là thấy mặt đặt tên rồi (cười).
Diễm Châu đã trưởng thành như thế nào từ cột mốc lần đầu làm mẹ?
– Trước đây tôi không xác định được mục đích sống. Tôi đi làm rồi đi chơi, mua quần áo túi xách, thấy đó là hạnh phúc. Nhưng sinh con ra, tôi biết tiết kiệm, biết yêu thương, biết lo lắng. Trước đó, tôi toàn đi thuê nhà, sinh con xong tôi mới biết tích góp để mua nhà.
Hồi xưa từng có bài báo “Diễm Châu ăn cơm tháng trong vũ trường”, ý nói ngày nào tôi cũng đi club. Thời đó, 22h tôi mới bắt đầu trang điểm, 23h vào vũ trường chơi thâu đêm suốt tháng.
Cảm ơn con đã xuất hiện để tôi ngưng lại những cuộc ăn chơi vô nghĩa như vậy. Nhan sắc ngày xưa vì ham chơi nên cũng “tàn” lắm. Sinh con xong, tôi không đi chơi nữa. Ở nhà ăn đúng giờ, ngủ đủ giấc. Ngày xưa “cơm hàng cháo chợ”, không biết nấu ăn, bây giờ hầu như tôi chỉ ăn ở nhà.
Thật sự rất khó hình dung một mỹ nhân ham chơi, suy nghĩ đơn giản lại trở thành một bà mẹ giỏi giang, biết lo cho con cái. Sự thay đổi đó diễn ra như thế nào?
– Cuộc sống ép tôi vào cái thế mà không giỏi cũng không được, không biết làm gì thì không xong. Tới thời điểm có con, bản năng làm mẹ giúp tôi biết cách vun vén nhà cửa, chăm sóc, dạy dỗ con cái. Tôi cũng học được từ mẹ. Mẹ tôi giỏi giang, vừa làm đồng làm rẫy, vừa lo cơm nước cho con cái.
Một số nghệ sĩ nữ vẫn sắp xếp để vừa chăm con, vừa hoạt động nghệ thuật. Vì sao Diễm Châu gần như vắng bóng khỏi làng giải trí những năm qua?
– Thực ra sau khi sinh con đầu lòng, tôi vẫn giữ vóc dáng, vẫn đi diễn, đi quay. Nhưng thời gian ở nhà chăm con, tôi hay nấu món này món kia bán cho người quen, thế rồi bước chân vào nghề… bán đồ ăn luôn. Chuyển sang nghề bán hàng online, bán đồ ăn thì cũng phải ăn nên tôi tăng cân, không ai kêu đi diễn nữa (cười). Rồi sinh con, nuôi con nên tôi cũng không có thời gian đóng phim.
Đi thụ tinh nhân tạo để sinh con gái ở tuổi 37, xém phải cắt tử cung
Hình ảnh gắn với Diễm Châu bây giờ là một bà mẹ bỉm sữa, ngày ngày livestream bán hàng. Chị nghĩ sao về lựa chọn này?
– Năm 2016, tôi là một trong những nghệ sĩ đầu tiên ở Việt Nam livestream bán hàng online. Tôi bán hàng để kiếm tiền mua tã sữa, đóng học phí cho con, lại có thời gian gần con hơn nên dần dần, nghề này thành nghề tay phải của tôi luôn.
Nhiều người xem livestream nói ngày xưa tôi đẹp lắm, sao giờ tàn vậy. Tôi bảo rằng nếu thích tôi của ngày xưa thì kiếm phim ngày xưa để xem. Tôi không quay lại như trước nữa đâu. Đừng bắt tôi phải sống theo tưởng tượng của người khác là phải đẹp lộng lẫy, ốm nhom ốm nhách. Tôi vẫn là tôi, nhưng mập hơn thôi (cười).
Người ta nói Diễm Châu “mê” trẻ con. Chị sẵn sàng nhận 2 cháu ruột làm con nuôi, rồi bỏ tiền tỷ thụ tinh nhân tạo để có thêm cặp bé gái song sinh. Vì sao?
– Trong nhà có 2 cháu, một trai, một gái là con của em gái ruột của tôi. Tôi đã nuôi các cháu từ nhỏ tới lớn, mọi chi phí tôi lo hết.
Tôi mê con nít lắm, nhất là con gái nên đã gần 40 rồi vẫn cố sinh thêm 2 bé gái cho thỏa ước mong. Tôi tiết kiệm tiền, tích góp mấy năm trời để thụ tinh nhân tạo. Đến khi sàng lọc phôi, bác sĩ bảo có 2 phôi đạt tiêu chuẩn, nếu chỉ chọn một, tôi không đành. Tôi cũng suy nghĩ nhiều, sợ sinh ra không có tiền nuôi nhưng cuối cùng vẫn quyết định sinh cả hai bé (cười).
Mang bầu sinh đôi ở tuổi 37 không phải là điều dễ dàng nhưng chị chấp nhận mạo hiểm?
– Đúng. Tôi cũng gặp biến chứng sau sinh rất nghiêm trọng. Khi sinh 2 bé xong, tôi bị chảy máu tử cung, phẫu thuật 2 lần. Xém chút nữa phải cắt tử cung rồi. Hậu phẫu thuật, tôi phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt cả tuần.
Tính ra tiền viện phí cả 3 mẹ con là gần 40 triệu đồng mỗi ngày. Tôi xót tiền quá, nên ráng ăn uống để lại sức và sớm được ra viện. Đúng 5 ngày thì tôi về. Nếu nằm viện 20 ngày chắc tôi chết (cười).
Một mình nuôi dạy 5 đứa trẻ, Diễm Châu chắc chắn trải qua nhiều vất vả. Chị có gặp áp lực về kinh tế?
– Áp lực là điều đương nhiên, nhưng nếu không có con, tôi không biết cuộc sống có ý nghĩa gì. Mỗi ngày thức giấc, tôi lại nhắc nhở mình dậy để làm việc kiếm tiền nuôi con.
Tiền học thêm, học chính của 3 đứa lớn mỗi năm là 1 tỷ đồng. Hàng tháng, tôi bỏ ra 70% số tiền kiếm được để trả học phí, bảo hiểm và những khoản khác cho con. Khoản còn lại, tôi bỏ vào đất đai, tích góp một khoản để dành, lỡ sau này sa cơ lỡ vận còn có tiền cho con đi học.
Tôi làm gì cũng nhanh gọn. Thậm chí quyết định mua nhà nhanh lẹ đến mức bạn tôi hỏi sao như đi chợ vậy. Trong người tôi có 2,3 tỷ đồng nhưng tôi vẫn quyết mua căn mười mấy tỷ đồng. Chỉ trong một năm, tôi đã “cày” trả xong nợ.
Sẽ không quá lời nếu nói Diễm Châu bây giờ còn giàu hơn nhiều diễn viên, người mẫu trong nghề?
– Tôi không dám so sánh mình với người khác. Nhưng có những khán giả xem livestream, họ nói “diễn viên giờ sao khổ vậy”. Đúng, tôi nhận tôi hết thời nhưng tôi không ăn bám quá khứ.
Tôi từng làm diễn viên nhưng tôi không ngại đi phơi từng con cua, làm từng con cá. Hết thời này thì tới thời khác. Tôi không có suy nghĩ làm diễn viên là chảnh chọe. Tôi làm bằng sức lao động nên chẳng thấy nghề nào xấu hết trơn. Thậm chí sau này nếu sa cơ, tôi sẵn sàng đi làm giúp việc. Tôi làm giúp việc giỏi lắm, nhất là… chăm em bé!
“Không có chồng, vui gần chết!”
Diễm Châu có lúc nào chạnh lòng khi làm mẹ đơn thân, thiếu một tổ ấm trọn vẹn cho các con?
– Tôi quan niệm trong cuộc sống, được cái này thì mất cái kia, không bao giờ trọn vẹn mọi chuyện. Nếu bạn muốn tự quyết định mọi thứ, thì việc gì bạn cũng phải tự làm. Có những người phụ nữ gặp chuyện nhỏ xíu cũng phải hỏi ý kiến chồng, mua quần áo cũng phải xin chồng, sống như vậy tôi không sống được.
Nhiều người đẹp có tư tưởng tìm đại gia để có chỗ dựa vững về kinh tế và sống nhàn hạ. Độc lập, tự chủ như chị là khôn hay dại?
– Tôi không mong xe sang, xế xịn. Có khi người ta ao ước như tôi mà không được ấy chứ. Nhiều người có tâm lý lúc nào cũng phải dựa dẫm vào ai đó. Nhưng tôi nghĩ chỉ vì họ không dám bước ra vùng an toàn. Còn tôi thì không sợ gì hết, đẻ con ra chỉ sợ không nuôi nổi thôi.
Sống vì các con mà quên đi việc tìm kiếm hạnh phúc cho bản thân, Diễm Châu có nghĩ rằng chị đang đánh đổi, hy sinh?
– Tôi không dùng từ hy sinh. Mỗi người có một quan niệm khác nhau về hạnh phúc. Nếu một chiếc giày không vừa, đi đau chân, thì tôi sẽ không chọn chiếc giày đó. Tôi sẽ chọn chiếc giày nào mang vừa chân, miễn đừng cũ quá là được (cười).
Tôi hạnh phúc với cuộc sống bên các con. Tôi không sử dụng hôn nhân là tiêu chí, là cột mốc, thước đo để đánh giá mình có hạnh phúc hay không. Quan trọng là biết bằng lòng với hiện tại. Đừng nghĩ không có chồng là không hạnh phúc.
Không có đâu, vui gần chết (cười). Tôi không rảnh để hẹn hò ai. Ai mà thương tôi, phụ tôi chăm con giùm, thì tôi thương lại. Còn nếu chỉ chăm mình tôi mà không ngó ngàng đến các con thì… nghỉ chơi.
Có lẽ chính Diễm Châu cũng không ngờ rằng con đường và sự lựa chọn của chị hôm nay lại khác với “cô bé ham danh vọng” ngày xưa đến vậy?
– Người khác tự hào vì mua được đồ hiệu, còn tôi tự hào khi chăm sóc tốt cho con cái. Ngày xưa, nhìn người ta có túi xách xịn là tôi ghen tị, muốn có bằng được. Có lần đi Thái Lan, chỉ mua mấy món phụ kiện rẻ tiền thôi mà tôi tốn 20, 30 triệu đồng, vác mấy vali đồ về Việt Nam. Giờ thì tôi chỉ thích nồi niêu, xoong chảo.
Đồ gia dụng có gì hay là tôi mua hết, livestream khoe với các mẹ bỉm sữa (cười). Ra đường, tôi chẳng đeo phụ kiện trang sức, son còn quên tô.
Trong giới nghệ sĩ, nhiều cuộc hôn nhân bắt đầu bằng đám cưới cổ tích, kết thúc lại bằng nước mắt, tranh giành quyền nuôi con. Quan điểm của chị như thế nào?
– Riêng tôi, con tôi là tôi phải nuôi. Tôi cũng mưu mô lắm chứ không vừa đâu (cười). Làm phụ nữ không nên quá chịu đựng. Không ai muốn trải qua hoàn cảnh như vậy hết. Nhưng nếu phải bung ra, thì hãy có sự chuẩn bị kỹ, ít nhất trước một năm để làm sao nếu phải ra tòa, bạn được quyền nuôi con.
Tôi khuyên chị em phụ nữ hãy tự chủ về kinh tế, đừng ở nhà nội trợ. Mẹ muốn nuôi con, mà không có tiền thì làm sao nuôi được? Phụ nữ nếu đang hạnh phúc cũng đừng bao giờ ngủ quên trong hạnh phúc. Đừng quá cưng chồng, chiều chồng. Đừng quên yêu bản thân. Cũng vì cái nết như vậy mà tôi… ế tới giờ đó (cười). Nghĩ đến yêu tôi sợ lắm, lấy đà chạy tiếp chứ không muốn yêu ai.
Cảm ơn chị về cuộc trò chuyện này!