Mượn câu chuyện tình dung dị và lãng mạn, bộ phim Đào, Phở và Piano toát lên khí chất bất khuất nhưng không kém phần lãng mạn của người Hà Nội trong thời chiến.
Không phải một tác phẩm thương mại được quảng bá rầm rộ, bộ phim Đào, Phở và Piano đang bất ngờ gây sốt khắp mạng xã hội dù có suất chiếu hạn chế (chỉ khoảng 18 suất mỗi ngày). Dự án được đạo diễn và viết kịch bản bởi NSƯT Phi Tiến Sơn, do nhà nước đầu tư với mức kinh phí 20 tỷ đồng.
Kịch bản Đào, Phở và Piano lấy bối cảnh trận chiến đông xuân kéo dài 60 ngày đêm từ cuối năm 1946 đến đầu năm 1947 ở Hà Nội. Câu chuyện theo chân chàng dân quân Văn Dân (Doãn Quốc Đam đóng) và chuyện tình với nàng tiểu thư đam mê dương cầm Thục Hương (Cao Thị Thùy Linh thủ vai). Khi những người khác đã di tản lên chiến khu, họ quyết định cố thủ lại mảnh đất thủ đô đã tan hoang vì bom đạn, mặc cho những hiểm nguy đang chờ đợi trước mắt.
Nét chấm phá lãng mạn giữa sự tàn khốc của chiến tranh
Lấy bối cảnh thời kỳ chiến tranh khốc liệt, đạo diễn Phi Tiến Sơn chọn kể câu chuyện về tình yêu nước một cách hết sức dung dị với nhiều khung hình giàu tính gợi. Không có quá nhiều những cảnh chiến đấu hùng tráng, các tình tiết phim xoay quanh hành trình rời đơn vị đi tìm nguồn trợ cấp đạn dược của Văn Dân. Anh được một bé trai đánh giày giúp đỡ chỉ đường, đổi lại phải tìm cho cậu một chút hành lá để mang về đưa ông hàng phở cho kịp buổi bán hàng sáng hôm sau. Cùng lúc đó, Thục Hương quyết định từ nơi di tản trở về Hà Nội để tìm người yêu, lấy lý do quên chiếc đàn piano ở trong căn nhà cũ. Trớ trêu thay, khi cô đến, Văn Dân đã không còn ở đơn vị mà đang bôn ba đi tìm kiếm sự giúp đỡ.
Mỗi nhân vật trong Đào, Phở và Piano mang theo một số phận, câu chuyện riêng. Điểm chung của họ là tinh thần lạc quan, tích cực giữa những bộn bề, đổ nát và khắc nghiệt của chiến tranh. Đó có thể là một chàng dân quân hơi ngờ nghệch nhưng đầy gan dạ và sẵn sàng hy sinh để bảo vệ tổ quốc. Một nàng tiểu thư Hà Thành mặc hết hiểm nguy để đi theo tiếng gọi của con tim, tìm đến nơi người mình yêu thương nhất để sống trọn vẹn những ngày tháng có thể là cuối cùng. Một cậu bé đánh giày làm giao liên với ước mơ nhỏ nhoi là được ăn một bát phở vào mỗi buổi sáng. Một ông họa sĩ già quyết bám trụ lại thủ đô đến cùng để thắp hương cho những người lính đã ngã xuống và hoàn tất tác phẩm tâm huyết của mình.
Cùng nhau, những nhân vật này tạo nên những nét chấm phá cho một bức tranh về một Hà Nội vừa hào hùng mà không kém phần lãng mạn giữa bom đạn chiến tranh. Trong những thời điểm tăm tối nhất, bên cạnh lòng yêu nước đang sục sôi, tất cả vẫn không quên đi những điều tươi đẹp của cuộc sống, như hương thơm nức mũi của bát phở mới nấu hay nét hồng phai trên những cánh hoa đào nở rộ chào xuân sang.