Người dân trong làng Tân An vốn sống yên bình bao năm, cho đến khi câu chuyện về Lan xảy ra. Lan là cô gái hiền lành, mới 23 tuổi, đang làm kế toán cho một công ty nhỏ trên huyện. Ai cũng quý mến cô vì tính tình ngoan ngoãn, không gây hiềm khích với ai. Thế nhưng, không ai ngờ vào một buổi sáng mưa phùn cuối tháng Bảy, Lan ra đi đột ngột trong giấc ngủ. Mẹ Lan phát hiện con gái đã lạnh ngắt từ sớm, bà ngã quỵ ngay bên giường, khóc nức nở gọi chồng dậy. Cả nhà bàng hoàng, bởi đêm trước Lan vẫn cười nói vui vẻ, còn dặn mẹ sáng mai nấu canh bí đỏ cho cô mang đi làm.
Tang lễ được tổ chức ngay hôm sau. Dân làng ai cũng thương xót, người người kéo đến thắp hương tiễn biệt. Căn nhà nhỏ dựng rạp tang trắng xóa, tiếng nhạc hiếu vang buồn len lỏi khắp xóm. Trong quan tài, Lan nằm thanh thản, gương mặt vẫn xinh đẹp như khi còn sống. Họ hàng đứng quanh khóc không ngừng. Bố Lan chỉ lặng lẽ lau nước mắt, thỉnh thoảng lại nhìn con gái rồi cúi đầu thật sâu.
Khi thầy cúng đang làm lễ siêu thoát, bỗng dưng cả đám đông nhốn nháo. Một con mèo đen ở đâu nhảy vọt qua rạp tang, lao thẳng đến quan tài. Trong chớp mắt, nó phóng mình lên, vượt qua thi thể Lan rồi nhảy xuống đất. Mọi người hét lên thất thanh. Bà nội Lan run bần bật, hai tay chắp trước ngực, miệng lẩm bẩm cầu khấn. Mẹ Lan thì ngã quỵ, có người phải dìu bà ra ghế ngồi.
Bởi lẽ trong làng này từ xưa đã truyền tai nhau một câu chuyện: “Nếu mèo đen nhảy qua thi thể người mới mất, người đó sẽ… mở mắt trở lại.” Nhiều người sợ hãi, bịt miệng không dám nói. Thầy cúng hô lớn, yêu cầu mọi người tránh sang hai bên. Ông rút nhanh lá bùa màu vàng trong túi, đốt lên rồi đi vòng quanh quan tài, miệng liên tục niệm chú.
Đúng lúc ấy, một âm thanh khẽ vang lên. Tiếng gỗ kẽo kẹt. Mọi người mở to mắt nhìn. Không ai tin nổi, ngón tay Lan vừa cử động. Cô khẽ nhúc nhích, rồi mí mắt run run, hé mở. Mẹ Lan lao tới, nắm lấy tay con gái, nước mắt lã chã rơi xuống làn da đã ấm dần lên. Lan thở hắt ra một hơi mệt mỏi, ánh mắt mờ đục nhìn xung quanh. Mọi người vội vàng bế cô dậy, gọi xe đưa thẳng lên viện huyện.
Sau khi được cấp cứu, Lan tỉnh lại hoàn toàn. Bác sĩ kết luận cô bị rối loạn nhịp tim cấp tính, dẫn đến tình trạng ngừng tim giả trong thời gian ngắn. Nếu gia đình không kịp phát hiện cô còn hơi thở, rất dễ gây hậu quả không thể cứu vãn. Nghe bác sĩ giải thích, mẹ Lan ôm mặt khóc nấc lên vì mừng. Nhưng điều khiến tất cả sững sờ hơn cả, chính là lời Lan kể lại.
Lan nói rằng khi nhắm mắt, cô không hề biết mình đang trong tang lễ. Cô chỉ cảm thấy mình rơi vào một nơi tối đen, lạnh lẽo, không nghe thấy âm thanh nào. Cô cứ đi mãi, đi mãi mà không biết đang ở đâu. Đột nhiên, từ xa xuất hiện một con mèo đen với đôi mắt xanh sáng rực. Nó nhìn cô chằm chằm, rồi kêu lên một tiếng. Ngay lập tức, cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, rồi như có luồng hơi ấm kéo cô về phía ánh sáng. Khi mở mắt, cô thấy mẹ đang nắm tay mình khóc, còn mọi người xung quanh thì hoảng hốt nhìn cô.
Tin Lan sống lại sau tang lễ nhanh chóng lan khắp làng. Người già thì lắc đầu bảo: “Có khi nó chưa tới số, mèo đen chỉ là cầu nối dẫn hồn về.” Người trẻ lại bàn tán rôm rả về chuyện khoa học và tâm linh. Riêng Lan, từ sau lần thoát khỏi lằn ranh sinh tử, cô như trở thành một người khác. Cô nghỉ việc, xin đi học nghề chăm sóc sức khỏe cộng đồng, mong giúp đỡ được nhiều người hơn. Mỗi sáng sớm, Lan thường ngồi trước hiên nhà nhìn về phía xa, đôi mắt đượm buồn nhưng bình thản lạ thường.
Con mèo đen hôm ấy, không ai tìm thấy nữa. Có người bảo nó chạy sang rừng tre bên kia sông rồi biến mất. Nhưng dân làng Tân An vẫn tin, nó là “linh vật” cứu mạng Lan, đồng thời vén lên tấm màn bí ẩn về ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Và từ đó, trong các câu chuyện kể đêm khuya, họ luôn nhắc về con mèo đen ấy với lòng kính nể xen lẫn sợ hãi…