Sau khi ông ngoại mất, gia đình tôi dọn lại căn nhà cũ ở quê. Mẹ tôi giữ lại vài món đồ kỷ niệm – trong đó có một chiếc gương gỗ lớn đặt ở góc phòng khách. Gương cũ kỹ, viền đã nứt một góc, phủ bụi, nhưng mẹ nhất quyết không bỏ.
– “Gương này ông mày dùng từ thời còn trẻ. Treo ở đây cho có hơi người.”
Tôi không phản đối. Thằng Khoa – con trai 5 tuổi của tôi – lại cực kỳ thích nó. Mỗi chiều đi học về, nó ngồi trước gương chơi một mình, thỉnh thoảng lại cười khúc khích, chọc chọc vào mặt gương như đang đùa với ai đó.
– “Con chơi với ai đấy?” – tôi từng hỏi.
Nó tỉnh bơ:
– “Ông ngoại!”
Cả nhà bật cười. Tôi nghĩ chắc nó nhớ ông, tưởng tượng vậy thôi. Trẻ con mà, hay tưởng tượng lung tung.
Nhưng rồi mọi chuyện bắt đầu… không còn là trò đùa.
Một hôm, tôi đi làm về sớm. Trời mưa tầm tã, tôi mở cửa vào nhà thì không thấy ai trong phòng khách. Mẹ đang nấu cơm trong bếp, bảo thằng Khoa tự chơi như mọi khi.
Tôi bước tới chiếc gương.
Và đứng sững tại chỗ.
Chiếc gương phản chiếu phòng khách – nhưng lại thiếu tôi.
Tôi đứng ngay đó, nhìn thẳng vào mặt mình – mà không thấy gì. Bóng tôi… không hề xuất hiện.
Tim tôi đập thình thịch. Tôi lùi lại một bước, rồi tiến tới sát gương, chạm tay vào mặt kính. Lạnh ngắt – nhưng vẫn không có tôi trong đó.
Thay vào đó, tôi thấy…
Một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ, đang mỉm cười ngồi cạnh thằng Khoa.
Chính là ông ngoại. Nhưng là ông… lúc còn trẻ.
Mặt tôi tái mét. Tôi quay ngoắt lại – phía sau chỉ có chiếc ghế trống.
Tôi hét to gọi mẹ. Khi mẹ chạy ra, tôi chỉ tay vào gương. Nhưng giờ, tất cả lại bình thường. Tôi vẫn phản chiếu rõ ràng, không có ai ngoài tôi.
Tôi nghĩ mình căng thẳng quá, có ảo giác. Nhưng khi kể lại, mẹ tôi bỗng chết lặng.
Bà lục trong hộp ảnh cũ, đưa tôi xem một tấm ảnh đen trắng – ông ngoại lúc 30 tuổi, mặc sơ mi kẻ, y hệt người tôi thấy trong gương.
Mẹ tôi kể: “Ngày xưa, ông con rất mê gương. Ông hay nói: ‘Gương là nơi giữ lại những ký ức không ai nhìn thấy’.”
Tôi vẫn không dám tin.
Nhưng vài ngày sau, khi tôi định mang chiếc gương ra vứt đi vì quá ám ảnh, thằng Khoa lao tới hét lên:
– “Không được! Ông ngoại bảo bố mà vứt gương thì con không thấy ông nữa!”
Tôi khựng lại.
Đêm đó, tôi ngồi một mình trước gương. Và lần đầu tiên, gương hiện lên cảnh ông ngoại bế tôi hồi bé – như một đoạn ký ức sống lại. Không kỳ ảo, không ma quái. Chỉ là… kỷ niệm, như một đoạn phim cũ bị lãng quên.
Kết: Tôi không bao giờ nhìn chiếc gương cũ như trước nữa. Có thể nó chẳng ma quái gì.
Nhưng tôi biết chắc một điều: nơi đó lưu giữ thứ thời gian không thể mang đi – ký ức, yêu thương, và cả… những người không còn ở đây.
Chiếc gương ấy, tôi để lại. Để mỗi chiều, thằng bé 5 tuổi của tôi vẫn cười khúc khích một mình.