Tôi là Việt, 32 tuổi, sống ở một làng quê thuộc Vĩnh Phúc cùng vợ – chị Lan – và sắp đón đứa con đầu lòng. Lan đang mang thai tháng thứ 7, cơ thể nặng nề, hay mệt mỏi. Nhà tôi có mảnh vườn rau nhỏ, nơi Lan thường ra chăm sóc để thư giãn. Nhưng tôi lo lắng, sợ cô ấy đi lại nguy hiểm, nhất là khi trời trơn trượt sau cơn mưa. Vì vậy, chiều qua, ngày 14 tháng 5 năm 2025, tôi lén đặt một camera nhỏ trong vườn, định xem để nhắc nhở cô ấy nghỉ ngơi.
Sáng nay, ngày 15 tháng 5 năm 2025, lúc 02:11 chiều, tôi ngồi trong phòng khách, mở ứng dụng trên điện thoại để xem lại cảnh quay. Vừa bấm vào đoạn đầu tiên, tôi sững người. Trên màn hình, tôi thấy Lan đang đứng trong vườn, nhưng bên cạnh cô là anh trai tôi – anh Hùng, 35 tuổi. Anh Hùng, người sống cách nhà tôi 2 km, thỉnh thoảng qua chơi, nhưng hôm nay, tôi không nhớ anh có nói sẽ đến. Hai người đang cười nói vui vẻ, và anh Hùng đang giúp Lan nhổ cỏ, thậm chí còn đỡ cô ấy ngồi xuống ghế khi cô mệt. Tôi giận run, nghĩ ngay đến điều tồi tệ nhất.
Tôi lao ra vườn, mặt hằm hằm, hét lên: “Lan, anh Hùng, hai người làm gì vậy?!” Lan giật mình, còn anh Hùng ngơ ngác: “Việt, mày sao thế?” Tôi chỉ vào camera, giọng tức giận: “Tôi đặt camera vì lo cho vợ, ai ngờ thấy hai người thế này! Anh trai tôi và vợ tôi thân mật sau lưng tôi sao nổi?” Lan tái mặt, vội giải thích: “Anh ơi, em không làm gì sai cả! Hôm nay anh Hùng qua thăm, thấy em khó nhọc nên giúp thôi!”
Anh Hùng thở dài, kể rõ sự việc. Hóa ra, sáng nay anh qua nhà tôi để mang ít rau sạch từ vườn nhà anh, biết Lan thích trồng trọt. Thấy Lan lảo đảo khi tưới cây, anh sợ cô ngã, nên ở lại giúp, thậm chí gọi bác sĩ quen để hỏi cách chăm sóc người mang thai. “Tao không có ý gì với Lan, mày đừng nghĩ lung tung!” anh Hùng nói, giọng nghiêm túc. Lan khóc: “Em chỉ muốn vườn rau đẹp cho con sau này. Anh Hùng giúp em, em cảm động thôi.”
Tôi nhìn hai người, rồi cúi đầu, cảm thấy hổ thẹn. Tôi đã hiểu lầm, để sự ghen tuông che mờ lý trí. Tôi ôm Lan, xin lỗi: “Anh sai rồi, anh không nên nghi ngờ em. Anh chỉ lo cho em và con quá thôi.” Lan mỉm cười, xoa bụng: “Em hiểu ý anh, nhưng từ giờ anh đừng đặt camera nữa, cứ hỏi em là được.” Anh Hùng cười, đùa: “Mày mà ghen nữa, tao không dám qua nhà mày chơi đâu!”
Từ hôm đó, tôi bỏ camera, thay bằng việc tự mình ra vườn cùng Lan, vừa giúp cô vừa trò chuyện. Anh Hùng thỉnh thoảng vẫn ghé qua, mang rau và giúp đỡ, và tôi học cách tin tưởng gia đình mình hơn. Câu chuyện về hiểu lầm trong vườn rau trở thành kỷ niệm hài hước, nhắc nhở tôi rằng tình yêu cần sự tin tưởng, không phải nghi ngờ. Với tôi, Lan và con trong bụng là tất cả, và tôi sẽ bảo vệ họ bằng tình yêu, không phải bằng những thiết bị giám sát.