Buổi dạm ngõ diễn ra trong căn nhà cấp 4 tuềnh toàng của nhà gái, giữa trưa nắng như đổ lửa. Mẹ chú rể, bà Tư, ngồi vắt chân chữ ngũ, liếc từ đầu đến chân cô dâu tương lai rồi buông một câu chát chúa giữa bàn tiệc có đầy đủ họ hàng hai bên:
“Cái kiểu cười ngây ngây dại dại, chắc học chưa hết lớp 9! Cưới về làm dâu nhà này, không khéo tôi còn phải dạy lại từ đầu.”
Không khí trong phòng lạnh buốt như có người vừa dội một xô nước đá vào giữa tiệc. Cô gái chỉ cúi đầu, không nói gì. Mẹ cô tái mặt. Còn chú rể thì gượng cười, bối rối không dám nói đỡ một câu.
Nhưng bà Tư nào ngờ, chỉ vài tiếng sau — khi mọi người còn đang dùng trà, chuẩn bị ra về — thì cánh cửa nhà lớn mở toang. Bố mẹ cô dâu bước ra, tay bê theo một hộp gỗ gụ nặng trịch. Bên trong lấp lánh 20 cây vàng, sổ tiết kiệm và một lá thư còn niêm phong đỏ.
Người cha bình thản nói:
“Chúng tôi không cần biết con bé ‘ngây dại’ thế nào, nhưng kết quả hôm nay mới là thứ định giá được.”
Ông rút ra một bức thư. Mẹ cô dâu run run mở ra đọc. Cả nhà sững sờ khi nhận ra: đó là thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh chương trình tiến sĩ quốc tế, học bổng toàn phần trị giá hơn 6 tỷ đồng từ một trường đại học top đầu châu Âu.
Cô gái ngẩng đầu lên, vẫn cười… nhưng nụ cười ấy bây giờ khiến cả phòng nghẹt thở.
“Con xin lỗi vì hôm nay vẫn cười ‘ngây ngây’, vì con đang hạnh phúc. Nhưng chắc con không phù hợp làm dâu nhà có người chưa học hết cách tử tế…”
Không khí lặng như tờ. Mẹ chú rể tái mét, miệng mấp máy không nói nổi câu nào.
Đám cưới bị huỷ. Chỉ một tuần sau, mạng xã hội lan truyền tấm ảnh cô dâu “ngây dại” ấy đứng giữa thư viện châu Âu, phía sau là tấm bảng tên trường đại học danh giá… và phía bên cạnh là một anh chàng ngoại quốc, đang nắm tay cô thật chặt.