Ngày cưới của tôi đáng lẽ phải là ngày đẹp nhất đời, nhưng không ai ngờ, nó lại trở thành một màn kịch lố bịch, nơi danh dự, sĩ diện và đồng tiền đan xen vào nhau.
Mọi chuyện bắt đầu từ lễ đen. Theo phong tục, nhà trai phải đưa một khoản tiền gọi là “lễ đen” cho nhà gái như một sự kính trọng. Nhưng sáng hôm đó, ngay trước giờ đón dâu, tôi nghe thấy bố tôi đập bàn quát lớn:
“Nhà trai không đưa lễ đen? Định cưới con gái tôi mà tay trắng à?”
Hóa ra, chú rể – người đàn ông tôi đã yêu suốt bốn năm – lại tiếc rẻ khoản tiền đó. Anh ta bảo với mẹ tôi: “Giờ ai còn giữ mấy cái tục lệ lỗi thời này nữa? Quan trọng là tình cảm, không phải tiền bạc.” Lời nói đó đến tai bố tôi như một sự sỉ nhục.
Bố tôi nổi giận, tuyên bố hủy đám cưới ngay tại chỗ. Mẹ chú rể cuống cuồng xin xỏ, còn anh ta thì đứng im, mặt tối sầm, không thèm nhìn tôi lấy một lần. Nhà trai kéo nhau ra về, khách khứa xôn xao, còn tôi thì đứng giữa sảnh tiệc, váy cưới lộng lẫy nhưng lòng như chết lặng.
Mọi người nghĩ tôi sẽ khóc lóc vật vã, nhưng không. Tôi bước đến trước mặt bố, cầm lấy micro và cười nhạt:
“Cảm ơn bố đã giúp con nhìn rõ bộ mặt thật của người đàn ông này. Nhưng nếu hôm nay con không cưới, thì vẫn có người muốn cưới con.”
Tôi nhìn xuống hàng ghế đầu, nơi một người đàn ông khác đang ngồi – Hải, người bạn thân lâu năm của tôi, người đã luôn bên cạnh khi tôi đau khổ. Hải đứng dậy, tiến đến, lấy ra một chiếc nhẫn và quỳ xuống trước mặt tôi:
“Anh đã đợi khoảnh khắc này từ lâu. Nếu em đồng ý, ngay bây giờ, chúng ta sẽ có một đám cưới thực sự.”
Cả hội trường chết lặng. Tôi nhìn gương mặt ngỡ ngàng của chú rể cũ, rồi quay lại nhìn Hải. Không cần suy nghĩ, tôi gật đầu.
Khách khứa vỗ tay, bố tôi cười mãn nguyện. Trong khi đó, chú rể cũ và gia đình anh ta lặng lẽ rời khỏi sảnh cưới, mang theo sự nhục nhã mà họ chưa từng tưởng tượng đến.
Và thế là, tôi vẫn có một đám cưới – nhưng không phải với người đàn ông mà tôi từng nghĩ sẽ đi cùng mình đến cuối đời.