Ông Cường và ông Lực là hai anh em ruột, con ông Ba Lẫm – người từng có hơn 600m² đất ngay mặt tiền xóm Lò Than. Trước khi mất, ông Ba dặn:
“Hai đứa chia đôi, sống hòa thuận, đừng để hàng xóm cười nhà mình tan nát vì đất.”
Nhưng chưa kịp chôn xong cha, hai ông đã lôi thước dây ra đo từng gang. Ông Cường muốn cắt theo chiều ngang để mặt tiền chia đều, ông Lực lại đòi chia dọc vì “hướng Nam mát hơn, tao là con út, tao phải ở đó”.
Không ai nhường. Kết quả: một vách tường, hai ngôi nhà quay lưng vào nhau.
Tưởng chia đất là xong, ai ngờ… cuộc chiến âm thanh bắt đầu.
Mỗi sáng, ông Lực mở loa thùng hát karaoke Bolero từ 5h. Ông Cường đáp trả bằng nhạc sến remix cỡ… “Duyên phận x DJ Hồng Hạc” vào buổi trưa. Hàng xóm khổ như đi làm ca ba, phải mua nút bịt tai hàng lố.
Từ cưới hỏi, đám giỗ, thậm chí cúng ông Táo – hai nhà cũng thi nhau bật nhạc lớn hơn, “đấu loa” như chiến tranh lạnh bản Việt.
7 năm trôi qua.
Một ngày nọ, ông Lực bỗng nhiên không mở loa. Cả xóm tưởng loa hư, nhưng hóa ra… ông nhập viện, phát hiện ung thư gan giai đoạn cuối.
Người trong nhà kín tiếng. Nhưng chuyện tới tai ông Cường, ai cũng nghĩ ông sẽ mừng thầm. Vậy mà…
Sáng hôm sau, một chuyện khiến cả xóm há hốc mồm:
Ông Cường thuê người… dỡ nguyên bức tường ngăn đôi suốt 7 năm qua.
Rồi ông xách giỏ trái cây, thuốc men, lặng lẽ vào bệnh viện thăm em.
Không ai nghe được họ nói gì. Chỉ biết chiều đó, ông quay về, đích thân… gỡ luôn cái loa thùng mà cả xóm từng muốn ném xuống ao.
Một tuần sau, ông Lực mất.
Trong đám tang, ông Cường là người vác di ảnh em trai, đứng khóc mà nói:
“Hồi nhỏ tao lén ăn cơm phần mày, lớn lên lại giành đất. Giờ có đất mấy mà ngồi ăn một mình… cũng không nuốt nổi.”
Người trong xóm sau này vẫn hay kể lại:
“Đất chia đôi, nhưng mối thù cứ dài thêm. May là đến cuối đời, có người chịu buông xuống.”