Hùng ngồi trầm ngâm trong căn phòng khách mờ tối, ánh đèn vàng hắt bóng lên gương mặt đầy suy tư của anh. Trước mặt là Ly, cô con gái 10 tuổi đang hí hoáy vẽ tranh. Mái tóc xoăn nhẹ, đôi mắt to tròn và nụ cười rạng rỡ của Ly khiến tim Hùng thắt lại. “Nó không giống mình,” anh lẩm bẩm. Từ vài năm nay, ý nghĩ ấy cứ bám riết lấy anh như một cái gai. Ly không có chiếc mũi cao hay vết bớt nhỏ trên cổ như anh, cũng chẳng thừa hưởng tính cách trầm lắng của anh. Cô bé sôi nổi, hoạt bát, giống hệt… Lan, vợ anh.
Hùng và Lan kết hôn đã 12 năm. Cuộc sống êm đềm, nhưng những câu nói đùa vô tình của bạn bè về việc “Ly chẳng giống Hùng tí nào” đã gieo mầm nghi ngờ trong lòng anh. Anh từng đề cập đến xét nghiệm ADN, chỉ để yên tâm, nhưng Lan luôn gạt đi, cười lớn: “Anh đừng đùa, 90% là con anh mà!” Câu nói ấy, thay vì xua tan nghi ngờ, lại khiến Hùng thêm bất an. Tại sao chỉ là 90%?
Một buổi tối, khi Lan đi công tác, Hùng quyết định hành động. Anh lén lấy vài sợi tóc của Ly và gửi đến trung tâm xét nghiệm. Trong ba ngày chờ đợi kết quả, anh như người mất hồn. Anh tưởng tượng đủ viễn cảnh: nếu Ly không phải con anh, anh sẽ làm gì? Tha thứ cho Lan? Hay rời bỏ tất cả? Nhưng rồi anh tự nhủ, có lẽ anh quá đa nghi. Lan yêu anh, và Ly là niềm vui lớn nhất của anh.
Đêm kết quả được gửi về, Hùng ngồi một mình trong phòng làm việc, phong bì trắng nằm trước mặt. Tim anh đập thình thịch khi xé封 thư. Anh lướt mắt qua những con số, rồi đọc đi đọc lại dòng chữ cuối cùng: “Xác suất quan hệ cha con: 0%.” Máu trong người Hùng như đông lại. Anh bàng hoàng, tay run rẩy làm rơi tờ giấy. Vậy là thật. Ly không phải con anh.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở. Lan đứng đó, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe. “Anh… anh đã làm xét nghiệm, phải không?” cô thì thào. Hùng gật đầu, giọng lạnh lùng: “Cô giải thích đi. Ly không phải con tôi.” Lan bật khóc, quỳ xuống trước mặt anh. “Hùng, xin anh nghe em. Ly… Ly không phải con anh, nhưng cũng không phải con em.”
Hùng sững sờ, như bị sét đánh ngang tai. “Cô nói gì?” anh gào lên. Lan nghẹn ngào kể, giọng run rẩy. Mười một năm trước, sau một lần sảy thai đau đớn, Lan biết mình khó có con. Trong lúc tuyệt vọng, chị gái cô, người sống ở nước ngoài, đã bí mật gửi một bé gái sơ sinh cho Lan nhờ nuôi dưỡng. Đó là Ly. “Em không muốn anh đau khổ, nên em nói dối. Em nuôi Ly như con ruột, Hùng ạ. Em yêu con bé, và em yêu anh.”
Hùng lặng người. Cơn giận trong anh dần tan biến, nhường chỗ cho sự bối rối. Anh nhìn ra phòng khách, nơi Ly đang ngủ say trên sofa, bức tranh vẽ dở còn nằm bên cạnh. Cô bé ấy, dù không mang dòng máu của anh, vẫn là ánh sáng trong cuộc đời anh. Nhưng bí mật này, liệu anh có thể chấp nhận?
Kết thúc mở: Sáng hôm sau, Hùng cầm tờ kết quả xét nghiệm, đứng trước thùng rác. Anh do dự, rồi cuối cùng xé vụn nó. Anh bước đến bên Ly, nhẹ nhàng vuốt tóc con bé. Nhưng trong lòng anh, một câu hỏi vẫn chưa có lời đáp: liệu sự thật có nên được giữ kín mãi mãi?