Bà Hạnh, một nữ đại gia kín tiếng sở hữu hàng chục căn biệt thự và chuỗi công ty lớn, sống trong căn biệt thự sang trọng bậc nhất khu đô thị. Con trai bà, Hoàng, vừa dẫn về một cô gái tên Linh – một người xuất thân bình thường, làm nhân viên văn phòng với mức lương đủ sống. Bà Hạnh không phản đối, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ: “Liệu cô ta có thật lòng yêu thằng Hoàng hay chỉ muốn đổi đời nhờ gia thế nhà mình?”
Để thử lòng con dâu tương lai, bà Hạnh nghĩ ra một kế hoạch táo bạo. Bà quyết định giả làm lao công trong chính căn biệt thự của mình. Mỗi ngày, bà mặc bộ đồ cũ kỹ, đội chiếc nón rách, tay cầm chổi quét dọn, lặng lẽ quan sát Linh khi cô đến chơi nhà.
Lần đầu gặp “bà lao công”, Linh mỉm cười thân thiện, còn chủ động hỏi han: “Cô ơi, cô làm ở đây lâu chưa? Công việc có vất vả không ạ?” Bà Hạnh giả vờ rụt rè đáp: “Cũng lâu rồi cháu, làm cho đủ ăn thôi.” Linh gật gù, rồi còn dúi vào tay bà một ít tiền tip, bảo: “Cô cầm mà mua nước uống nhé, trời nắng nóng thế này.”
Những ngày sau, Linh vẫn giữ thái độ gần gũi. Có hôm, thấy “bà lao công” lom khom lau sàn, Linh vội chạy tới: “Cô nghỉ tay chút đi, để cháu làm cho. Nhà này rộng thế, cô làm một mình chắc mệt lắm.” Bà Hạnh ngạc nhiên, cố tình từ chối, nhưng Linh kiên quyết cầm giẻ lau, vừa làm vừa cười: “Cháu quen làm việc nhà từ nhỏ, không ngại đâu cô.”
Hoàng không biết kế hoạch của mẹ, chỉ thấy bạn gái mình thân thiện với người giúp việc thì mừng thầm. Nhưng bà Hạnh vẫn chưa tin, nghĩ rằng Linh đang đóng kịch để lấy lòng. Bà quyết định đẩy thử thách lên cao hơn. Một hôm, bà cố tình làm đổ khay trà đắt tiền xuống sàn, giả vờ hoảng hốt: “Chết rồi, bà chủ mà biết thì đuổi tôi mất!” Linh lập tức xua tay: “Không sao đâu cô, để cháu dọn, cháu sẽ nói với anh Hoàng là cháu làm đổ, cô đừng lo.” Rồi cô cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ, không chút ca thán.
Bà Hạnh bắt đầu lung lay. Cuối cùng, vào một buổi tối, bà gọi Linh ra vườn, vẫn trong bộ dạng lao công, hỏi thẳng: “Cháu yêu thằng Hoàng thật không, hay chỉ vì nhà nó giàu?” Linh ngẩn người, rồi cười nhẹ: “Cô ơi, cháu yêu anh ấy vì anh ấy tốt với cháu, chứ cháu không biết nhà anh ấy giàu cỡ nào đâu. Anh ấy toàn bảo gia đình bình thường thôi mà.”
Nghe đến đây, bà Hạnh không kìm được nữa. Bà cởi bỏ chiếc tạp dề, đứng thẳng người, giọng nghiêm nghị: “Ta không phải lao công. Ta là mẹ của Hoàng.” Linh sững sờ, mặt tái đi vì bất ngờ. Bà Hạnh tiếp tục: “Ta giả nghèo để thử cháu, cứ tưởng sẽ bóc trần được một cô gái ham tiền. Ai ngờ, ta lại tìm được một đứa con dâu vàng mười.”
Linh ngượng ngùng cúi đầu, còn bà Hạnh nắm tay cô, cười hiền: “Cưới xong, cháu không phải lau sàn nữa đâu. Nhưng nếu thích, cứ làm – mẹ không cấm!” Từ đó, bà Hạnh không chỉ chấp nhận Linh mà còn yêu quý cô như con ruột.