Căn nhà nhỏ cuối ngõ xóm Chùa luôn đóng cửa, chỉ có tiếng chuông gió lách cách mỗi chiều. Bà Hòa – chủ nhà – sống lặng lẽ suốt mười năm qua, sau khi con trai duy nhất mất vì tai nạn giao thông.
Trên bàn thờ giữa phòng khách, lúc nào cũng có một bức ảnh đen trắng đặt ngay ngắn: khuôn mặt cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi, ánh mắt trong và hiền lành. Ai tới nhà cũng nhìn thấy bức ảnh ấy đầu tiên – và thường rùng mình không hiểu vì sao.
Nhưng chuyện kỳ lạ bắt đầu khi cô thợ điện tên My được mời đến sửa ổ cắm.
Sau khi làm xong, thấy bà Hòa không có điện thoại để lưu lại hình ảnh xác nhận công việc, My đưa máy ra chụp. Cô chụp một góc phòng khách có cả bức ảnh trên bàn thờ. Ba ngày sau, My bị tai nạn xe máy, gãy tay phải, đúng ngay lúc đang định đi thi tuyển kỹ thuật viên cấp tỉnh.
Không ai để ý, cho đến người thứ hai.
Anh Đức – nhân viên bảo hiểm – đến tư vấn cho bà Hòa, tiện tay chụp hình hợp đồng ngay tại bàn thờ. Một tuần sau, anh bị ngã từ cầu thang công ty. Gãy chân. Nghỉ việc.
Người thứ ba là em họ bà Hòa – chị Mận. Chị tới thăm, khen con bà Hòa “trai đẹp quá, chụp tấm ảnh về làm kỷ niệm”, rồi không xin phép, tự chụp hình bức di ảnh. Năm ngày sau, chị bị trượt chân trong nhà tắm, đập đầu, may mắn không tử vong.
Người trong xóm bắt đầu xì xào. Có người nói:
– Chắc vong cậu ấy không muốn ai xâm phạm.
Người khác thì nghi:
– Hay có gì đó… trong bức ảnh?
Tin đồn lan nhanh. Bà Hòa sau đó đóng cửa suốt nhiều tháng, không tiếp ai.
Một buổi chiều cuối năm, phóng viên Minh – người chuyên viết phóng sự kỳ lạ – tìm đến căn nhà đó. Anh nghe câu chuyện từ một người bạn cùng xóm trọ cũ, tò mò, nên xin vào tìm hiểu. Khác với những người trước, anh không chụp gì cả, chỉ ngồi nói chuyện.
Bà Hòa ban đầu dè dặt, nhưng rồi mở lòng. Bà kể:
– Con tôi mất cách đây mười năm. Nó ngoan lắm, học đại học xong là xin đi nghĩa vụ. Thằng bé chết vì tai nạn do xe mất thắng. Tôi giữ bức ảnh này… như giữ nó bên mình.
Minh hỏi:
– Có phải… ai chụp hình cùng bức ảnh này đều bị tai nạn?
Bà Hòa sững người. Rồi bà lắc đầu:
– Tôi không biết… Tôi không làm gì cả. Nhưng tôi nhớ… những người đó đều chụp từ góc bên trái…
Minh dừng lại. Anh nhìn kỹ bàn thờ. Góc trái của phòng khách – nơi chụp thuận tay nhất – đặt một tủ kính nhỏ, bên trong có một… camera ngụy trang dạng hình đồng hồ để bàn.
Anh bước tới, hỏi:
– Cái đồng hồ này… hoạt động được chứ ạ?
Bà Hòa luống cuống:
– Ờ… nó hỏng rồi… đồ cũ thôi…
Minh xin phép chụp lại một bức. Nhưng lần này, anh cố tình chụp từ bên phải.
Hai ngày sau, Minh vẫn an toàn. Anh đem chiếc ảnh in ra so sánh với ảnh cũ mà các nạn nhân từng chụp. Lúc này, điều kỳ lạ hiện rõ.
Ở mỗi bức ảnh chụp từ góc trái, đều thấy ánh sáng phản chiếu lạ từ phía bức di ảnh.
Minh nhờ bạn là kỹ thuật viên hình ảnh phóng to kiểm tra. Và họ phát hiện: bên dưới lớp kính ảnh có một đèn laser cực nhỏ – loại dùng trong thiết bị cảm biến hoặc kích hoạt cơ chế điện tử.
Minh lập tức trở lại nhà bà Hòa, lần này mang theo cảnh sát.
Kết luận được công bố khiến cả xóm bàng hoàng:
Bà Hòa từng là kỹ sư cơ khí trước khi về hưu. Bà gắn vào di ảnh con một thiết bị phát laser cực mảnh, kết nối với hệ thống cảm ứng đặt dưới sàn nhà – chỉ kích hoạt khi có người chụp ảnh từ góc trái. Khi đó, nếu người chụp vô tình đứng đúng vị trí, hệ thống sẽ gây trượt hoặc giật nhẹ điện – đủ khiến ai mất tập trung mà ngã.
Mục đích? Không ai chắc chắn.
Nhưng khi khám xét căn phòng khóa kín của bà, họ phát hiện những trang nhật ký viết tay:
“Họ đều là người có lỗi trong cái chết của con tao… Chúng từng có mặt trên chiếc xe ấy…”
Và bức ảnh nhóm chụp cùng con bà – trong đó có cả My, Đức và chị Mận – ba người từng chụp ảnh rồi bị nạn.
**
Câu chuyện được Minh đăng tải dưới tiêu đề: “Sự báo thù được tính toán bằng kỹ thuật, không phải tâm linh.”
Và dòng cuối cùng anh viết:
Đôi khi, điều đáng sợ nhất không phải là người chết… mà là tình yêu của người sống vượt quá giới hạn lý trí.