Vợ tôi xin về ngoại đúng vào độ tháng Ba, khi mùa xoài trổ bông ngào ngạt cả một góc trời.
Cô ấy bảo má ốm nhẹ, nhà lại vào vụ, cần người phụ một tay. Tôi không nghi ngờ gì – vợ tôi là người con hiếu thảo, lại sống mực thước từ ngày cưới đến giờ. Tôi tiễn cô ấy ra bến xe, dặn đi dặn lại nhớ ăn uống điều độ, rồi quay về căn nhà vắng tiếng cười.
Hai tháng, tôi đếm từng ngày. Ban đầu còn nhắn tin gọi điện, dần dần, cô ấy viện cớ bận việc, điện thoại sóng yếu, mà thưa thớt liên lạc hơn. Tôi chạnh lòng, nhưng nghĩ có lẽ nơi quê mùa cằn cỗi không tiện, nên cũng ráng nén lòng.
Ngày cô ấy trở về, trời đổ một cơn mưa bất chợt. Cô đứng trước cửa, tay kéo vali, mặt tươi rói mà mắt hoe hoe – chẳng biết vì mưa hay vì điều gì khác. Tôi chạy ra đón, cảm giác vui mừng trào lên như thuở mới cưới.
Chúng tôi ăn bữa cơm chiều đơn sơ, canh rau ngót nấu tôm, món cô thích. Vừa ăn, cô vừa nhẹ nhàng đặt đũa xuống, nhìn tôi, mím môi một thoáng rồi thở dài.
“Anh… em có chuyện này phải nói.”
Tôi dừng đũa, lòng bỗng chùng xuống.
“Em có bầu rồi.”
Tôi chết sững. Đôi đũa rơi khỏi tay, kêu một tiếng khô khốc như cú va chạm giữa hai thế giới. Tôi nhìn cô, không nói thành lời.
“Em nói gì?”
Cô gật đầu, cười buồn. “Em có bầu. Em chắc chắn là con của anh.”
Tôi bật dậy, tim đập như trống trận. “Nhưng… chúng ta đâu có gần nhau suốt hai tháng qua. Trước đó…”
“Trước đó,” – cô ngắt lời tôi, “Em tưởng mình bị trễ kinh vì stress. Sau đợt anh đi công tác miền Trung mười ngày, về thì em lại chuẩn bị về quê. Em bị đau bụng nhẹ, nghĩ chắc do ăn uống, không để tâm. Mãi đến khi ở quê, em mới nghi ngờ, rồi âm thầm đi khám.”
Cô ngừng lại, ánh mắt chờ đợi.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, nhớ lại đêm trước chuyến công tác. Cô ngả vào lòng tôi, dịu dàng và thiết tha lạ thường. Đêm ấy tưởng như không có gì đặc biệt, vậy mà hóa ra lại là khởi đầu của một sinh linh.
Tôi bật cười, vừa bối rối, vừa nhẹ nhõm đến mức gần như bật khóc.