Trong một ngôi làng nhỏ nằm nép mình bên dòng sông yên bình, câu chuyện về anh chàng Tuấn – một tỷ phú kín tiếng – đã trở thành chủ đề bàn tán xôn xao suốt nhiều tháng trời. Tuấn vốn là một doanh nhân thành đạt ở thành phố, sở hữu tập đoàn bất động sản lớn nhất nhì cả nước. Nhưng ít ai biết, anh xuất thân từ một gia đình nông dân nghèo khó. Vợ anh, Lan, là cô gái hiền lành, sinh ra và lớn lên ở làng quê này. Dù đã kết hôn hơn ba năm, Tuấn vẫn giữ kín thân phận thật của mình với gia đình nhà vợ, bởi anh muốn mọi người yêu quý anh vì con người thật, chứ không phải vì tiền bạc.
Hôm ấy là ngày giỗ ông nội của Lan. Như thường lệ, cả dòng họ nhà Lan quây quần chuẩn bị mâm cỗ thịnh soạn. Tuấn, vốn bận rộn với công việc, vẫn cố gắng thu xếp thời gian để về quê cùng vợ. Để tránh gây chú ý, anh quyết định không lái siêu xe hay mặc đồ hiệu. Thay vào đó, anh chọn chiếc xe máy số cũ kỹ của bố vợ, một chiếc Wave đời đầu đã bạc màu sơn. Bộ quần áo anh mặc cũng giản dị: áo sơ mi trắng và quần tây sờn cũ. Nhìn Tuấn, chẳng ai nghĩ anh là tỷ phú, mà chỉ như một anh chàng bình thường, có phần hơi nghèo khó.
Khi Tuấn và Lan đến nhà bác cả – nơi tổ chức giỗ, cả sân đã đông nghịt người. Họ hàng từ khắp nơi kéo về, ai cũng ăn mặc tươm tất, khoe khoang thành tích của mình. Tuấn lặng lẽ dựng xe, cúi đầu chào từng người. Nhưng ánh mắt của mọi người nhìn anh không mấy thiện cảm. Một vài người thì thầm to nhỏ:
– “Thằng Tuấn này lấy được con Lan mà chẳng có gì trong tay. Nhìn cái xe cà tàng kìa, chắc nghèo rớt mồng tơi!”
– “Đúng là không xứng. Con Lan xinh đẹp thế, lấy nó phí cả đời!”
Lan nghe được, chỉ cúi đầu im lặng, còn Tuấn thì mỉm cười, không đáp lại. Anh không muốn tranh cãi, chỉ mong ngày giỗ trôi qua yên bình. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Khi mâm cỗ được dọn ra, cả dòng họ chia thành mấy mâm. Mâm chính dành cho những người có vai vế, còn mâm phụ là chỗ của lớp trẻ và những người ít được coi trọng. Tuấn và Lan được xếp ngồi ở mâm phụ, cạnh góc sân. Chưa kịp ăn, bác cả đã đứng dậy, chỉ tay về phía Tuấn, giọng gay gắt:
– “Tuấn này, cậu làm gì mà cứ lủi thủi thế? Đàn ông con trai mà không lo được cho vợ, còn mặt mũi nào ngồi đây ăn cỗ? Cậu xem, thằng Tùng nhà bác hai vừa mua xe hơi mới, còn cậu thì sao? Xe máy cà tàng, chắc không nổi một bữa cơm tử tế!”
Cả sân cười ồ lên, ánh mắt chế giễu hướng về Tuấn. Lan nắm chặt tay chồng, nước mắt chực trào. Tuấn vẫn bình thản, anh nhẹ nhàng đáp:
– “Dạ, bác nói đúng. Cháu chỉ là người bình thường, không có gì đặc biệt. Cháu về đây để ăn giỗ ông, không dám so bì với ai.”
Nhưng lời nói khiêm tốn của Tuấn lại càng khiến mọi người coi thường. Một người cô họ xa chen vào:
– “Bình thường cái gì! Nhìn cậu kìa, ăn mặc như người làm công. Cậu mà ngồi đây, mâm cỗ này mất cả giá trị. Thôi, ra ngoài kia ngồi với đám trẻ con đi!”
Cả dòng họ gật gù đồng tình. Bác cả phẩy tay, ra lệnh:
– “Đúng đấy, Tuấn, cậu ra ngoài đi. Mâm này không có chỗ cho cậu!”
Lan bật khóc, định lên tiếng bênh chồng, nhưng Tuấn ngăn lại. Anh đứng dậy, cúi đầu chào mọi người, rồi lặng lẽ bước ra sân. Không một lời oán trách, anh ngồi xuống gốc cây bàng, lấy điện thoại ra xem. Mọi người trong nhà nhìn ra, càng thêm khinh miệt:
– “Đúng là đồ vô dụng. Ngồi đó mà chơi điện thoại, chắc chẳng có việc gì làm!”
Nhưng họ đâu biết, Tuấn không chơi game hay lướt mạng. Anh đang nhắn tin với trợ lý của mình, kiểm tra tiến độ một dự án lớn ở thành phố. Chỉ vài phút sau, một chiếc ô tô đen bóng loáng dừng trước cổng. Người bước xuống là một người đàn ông trung niên mặc vest, tay cầm cặp da. Ông ta cung kính cúi chào Tuấn, khiến cả sân nhà bác cả sững sờ.
– “Thưa anh Tuấn, dự án khu đô thị mới đã hoàn tất giai đoạn một. Tổng giám đốc các công ty đối tác muốn gặp anh để ký hợp đồng ngay chiều nay. Máy bay riêng đã sẵn sàng ở sân bay gần đây. Anh có cần cháu sắp xếp thêm gì không?”
Cả dòng họ nghe xong, miệng há hốc, mắt tròn xoe. Bác cả lắp bắp:
– “Máy… máy bay riêng? Cậu ta là ai mà có máy bay riêng?”
Tuấn mỉm cười, đứng dậy, phủi bụi trên áo. Anh quay sang người trợ lý, nói nhỏ:
– “Cậu về trước đi, tôi sẽ tự lái xe về sau. Hôm nay là ngày giỗ, tôi muốn ở lại với gia đình.”
Người trợ lý gật đầu, lên xe rời đi. Tuấn quay lại nhìn cả dòng họ, lúc này đang chết lặng. Anh nhẹ nhàng nói:
– “Cháu xin lỗi nếu đã làm mọi người hiểu lầm. Cháu không muốn khoe khoang, chỉ muốn sống giản dị bên gia đình. Nhưng nếu mọi người đã không chào đón, cháu xin phép về trước.”
Nói rồi, anh nắm tay Lan, định dắt vợ ra xe máy. Nhưng bác cả vội vàng chạy theo, mặt mày tái mét:
– “Tuấn… Tuấn ơi, bác sai rồi! Cháu là tỷ phú thật sao? Sao cháu không nói sớm? Mau vào nhà, vào mâm chính ngồi, bác xin lỗi!”
Cả dòng họ nhao nhao lên, người xin lỗi, người mời mọc, kẻ tò mò hỏi han. Nhưng Tuấn chỉ lắc đầu:
– “Cảm ơn mọi người, nhưng cháu nghĩ mình không cần phải ngồi mâm nào để chứng minh điều gì. Với cháu, gia đình là quan trọng nhất, không phải tiền bạc hay địa vị.”
Nói xong, anh chở Lan trên chiếc xe máy cũ kỹ, rời khỏi làng trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Từ hôm đó, cả dòng họ không ai dám coi thường Tuấn nữa. Họ bắt đầu kể lại câu chuyện về anh như một bài học: đừng vội đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, bởi đôi khi, người giản dị nhất lại là người phi thường nhất.
Câu chuyện về Tuấn lan xa, không chỉ trong làng mà còn ra cả thành phố. Người ta nhắc đến anh như một biểu tượng của sự khiêm tốn và tình yêu gia đình. Còn Tuấn, anh vẫn sống cuộc đời của mình, giàu có nhưng không phô trương, hạnh phúc bên người vợ mà anh yêu thương hết mực.