Một chiếc xe hơi sang trọng mất lái, lao xuống mương nước bên đường. Người đàn ông trung niên trong xe, mặc vest xu tiền, bất chấp tỉnh, máu từ vết thương trên đầu. Khi tỉnh lại trong bệnh viện, đôi mắt ông trống rỗng. Ông không nhớ mình là ai, không nhớ tên, không nhớ cả đời mình.
Người yêu ông là Nam, một cậu công nhân 25 tuổi đang làm việc tại công trường gần đó. Nam đã kéo ông ra khỏi chiếc xe chìm, đưa đến bệnh viện và thậm chí trả tiền viện bằng số tiền tiết kiệm tối thiểu của mình. Bác sĩ bảo vệ đàn ông bị mất trí nhớ tạm thời do chấn thương, có thể hồi phục nhưng không biết khi nào.
Người đàn ông, được gọi tạm là “chú Long” theo mẹo ý của Nam, không có giấy tờ tùy thân – Tất cả đã bị cuốn trôi trong dịch vụ tai nạn. Nam, mồ côi từ nhỏ và sống trong căn nhà trọ tàn tàn, cảm thấy không thể bỏ mặc Long. “Chú cứ ở tạm với cháu, rồi từ nhớ ra,” Nam nói, giọng chân thành.
Long, dù mất trí nhớ, vẫn phun lên vẻ uy quyền khó khăn. Ông ít nói, nhưng mỗi khi nói, lời lẽ sắc bén, như thể trí óc vẫn lưu giữ một phần năng lực của con từng nắm quyền lực. Nam đưa Long về căn hộ trọ chật hẹp, chia sẻ từng bữa cơm cỏ bạc. Long không trầm ngâm, nhưng ánh mắt ông luôn hướng ra xa, như tìm kiếm điều gì đó bị đánh mất.
Một ngày nọ, Nam đọc báo tìm thấy tin về tập đoàn Vạn Phát, một trong những công ty lớn nhất thành phố, đang tìm chủ tịch Trần Quốc Hưng, mất tích sau một chuyến công tác. Hình ảnh trên cảnh báo Nam cướp mình – người đàn ông đó gốc Long. Nam kể chuyện này với Long, nhưng ông chỉ lắc đầu, bảo: “Tôi không biết. Có lẽ chỉ là trùng hợp.”
Nam không bỏ cuộc. Cậu thuyết phục Long đến trụ sở Vạn Phát để xin việc, hy vọng môi trường quen thuộc có thể khơi dậy ký ức. Với sự giới thiệu của Nam, Long đã được nhận làm nhân viên bảo vệ – một công việc khiêm tốn và phong cách của ông. Tại đây, Long làm việc chăm chỉ, nhưng luôn quan sát mọi thứ xung quanh với ánh mắt dò xét.
Dần dần, những mảnh ký ức vụn vỡ bắt đầu hiện về. Hãy nhớ rất lâu những cuộc chiến căng thẳng, những điều cần thiết về tài chính và cả khuôn mặt của một người đàn ông luôn nở nụ cười giả tạo. Một đêm, khi đang trực trực ở văn phòng, Long vô tình nghe lén cuộc trò chuyện giữa phó chủ tịch Đức và giám đốc tài chính Minh. Họ nhắc đến “vụ tai nạn” và “kế hoạch đã thành công”. Giọng Đức lạnh lùng: “Hưng mà còn sống, kế hoạch thu công ty sẽ chiến đấu.”
Long gõ. Những mảnh ký ức lũ về như thác lũ. Ông chính là Trần Quốc Hưng, chủ tịch Vạn Phát. Vụ tai nạn không phải ngẫu nhiên – đó là một âm mưu để loại bỏ ông. Đức, người bạn thời đại học, và Minh, người từng tin cậy, đã sắp xếp tất cả để chiếm đoạt công ty. Họ đã cố gắng phá vỡ hệ thống phanh của chiếc xe, chờ cơ hội ông đi công tác một mình.
Hưng chạy run, không phải vì sợ, mà đau. Sự phản bội từ những người coi như gia đình tạo trái tim ông như mảnh vụn. Ông tìm đến Nam, kể hết sự thật. Nam, dù chỉ là một cậu công nhân bình thường, không kiềm chế về phía Hưng. “Chú, cháu không có gì ngoài sức lực. Nhưng cháu sẽ giúp chú lấy lại những gì thuộc về chú,” Nam nói, mắt sáng rực rỡ.
Với sự trợ giúp của Nam, Hưng bí mật thu thập bằng chứng. Họ hack vào email nội bộ, tìm thấy những tin nhắn trao đổi giữa Đức và Minh, đồng giả mạo lừa chuyển nhượng cổ phần công ty. Hưng cũng phát hiện Đức đã biển thủ hàng tỷ lệ đồng từ công ty để tài trợ cho các dự án cá nhân.
Ngày Hưng trở lại hội đồng quản trị, không ai nhận ra người bảo vệ Tĩnh lặng chính là chủ tịch mất tích. Ông bước vào phòng họp, đặt cột tài liệu dày lên bàn làm việc và bố trí mọi thứ. Đức và Minh tái mặt, cố gắng cãi nhau, nhưng bằng chứng quá rõ ràng. Cổ đông nội bộ, yêu cầu khởi động ngay lập tức.
Sau công việc, Hưng lấy lại vị trí của mình. Ông đề nghị Nam làm quản lý một chi nhánh mới, nhưng Nam từ chối. “Trả chỉ muốn sống đơn giản, chú ạ. Giúp chú là vì cháu thấy chú đáng được giúp đỡ.” Hưng nhìn Nam, xin nặng lòng. Ông nhận ra, trong cơn bão của lòng tham và phản bội, chính sự tử tế của một người xa lạ đã yêu ông, không chỉ thoát khỏi tai nạn, mà còn thoát khỏi bóng tối trong tâm hồn.
Hưng không bao giờ quên đêm ông đứng yên trước tòa nhà Vạn Phát, nhìn ánh sáng đèn rực rỡ. Ông đã lấy lại tất cả, nhưng sâu thẳm, ông biết mình đã mất đi một thứ mãi mãi – niềm tin vào những người từng thân thiết nhất.