Tôi và chồng tôi, Minh, gặp nhau trong một buổi chiều mưa tầm tã tại một quán cà phê nhỏ. Tôi đang ngồi đọc sách, còn anh bước vào, ướt sũng, với nụ cười ngượng ngùng xin lỗi vì làm ướt sàn nhà. Anh không đẹp trai theo kiểu lãng tử, cũng chẳng phải người đàn ông thành đạt với ví tiền dày cộp. Nhưng có điều gì đó ở anh – ánh mắt ấm áp, cách anh nói chuyện đầy chân thành, và cả sự vụng về đáng yêu – khiến trái tim tôi rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chúng tôi nhanh chóng bị cuốn vào nhau. Những buổi hẹn hò đơn giản, từ đi dạo công viên đến ngồi ăn bánh mì bên lề đường, đều tràn ngập tiếng cười. Minh có một sức hút kỳ lạ, như thể anh chẳng cần cố gắng để khiến tôi cảm thấy mình là người đặc biệt. Chỉ sau hai tháng, trong một khoảnh khắc bốc đồng nhưng đầy cảm xúc, anh quỳ xuống cầu hôn tôi bên bờ sông, dưới ánh đèn đường mờ ảo. Tôi đồng ý, không chút do dự.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra đơn giản nhưng ấm cúng, với sự chúc phúc của gia đình và bạn bè. Đêm tân hôn, tôi hồi hộp pha lẫn hạnh phúc. Sau khi tắm xong, tôi bước ra khỏi phòng tắm, khăn quấn quanh người, mái tóc còn ướt. Nhưng khi nhìn về phía Minh, tôi choáng váng.
Anh đang ngồi trên giường, tay cầm một cây đàn guitar cũ kỹ, ánh mắt lấp lánh nhìn tôi. “Anh muốn hát cho em nghe bài hát đầu tiên anh viết, từ ngày anh biết mình yêu em,” anh nói, giọng run run vì xúc động. Những ngón tay anh lướt trên dây đàn, và anh cất giọng hát – không chuyên nghiệp, hơi lạc nhịp, nhưng chứa đựng cả trái tim. Bài hát kể về một chàng trai bình thường, không có gì nổi bật, nhưng sẵn sàng dành cả thế giới để khiến cô gái anh yêu được hạnh phúc.
Tôi bật khóc, không phải vì thất vọng hay bất ngờ tiêu cực, mà vì tôi nhận ra mình đã tìm được một người đàn ông yêu tôi bằng tất cả những gì anh có. Đêm đó, chúng tôi ôm nhau, cười, khóc, và nói về tương lai. Minh không hứa sẽ cho tôi cả thế giới, nhưng anh hứa sẽ dành cả đời để mang lại nụ cười cho tôi.
Mười năm sau, chúng tôi đã có một cô con gái nhỏ, và Minh vẫn là người đàn ông vụng về nhưng đầy yêu thương ấy. Anh vẫn thỉnh thoảng lấy cây guitar ra, hát lại bài hát cũ, và tôi vẫn khóc như ngày đầu. Tình yêu của chúng tôi không hoàn hảo, nhưng nó là điều đẹp đẽ nhất tôi từng có.