Sáng sớm, khi sương mù còn phủ kín dòng sông trước nhà, tiếng hô hoán vang lên khiến cả xóm chài thức giấc. Dân làng đổ ra bờ sông, mắt ai cũng đổ dồn về chiếc hòm sắt màu xanh đang mắc kẹt giữa đám lục bình tím ngắt.
Ông Bảy, lão ngư già nhất xóm, run run bước xuống nước. Ông đã sống cả đời bên con sông này, nhưng chưa bao giờ thấy thứ gì kỳ lạ như vậy. Mấy thanh niên trai tráng hì hục lội ra, cố gắng kéo chiếc hòm vào bờ. Mọi người thì thầm đoán già đoán non:
“Không biết bên trong là gì…”
“Hay là vàng bạc của ai đó chôn giấu…”
“Nhìn chắc nặng lắm, mà sao nó lại trôi dạt về đây?”
Khi chiếc hòm được kéo lên mép nước, mọi người đứng nín thở. Không ai dám mở trước. Bà Tư, người bán rau, khấn vái mấy câu rồi ra hiệu cho con trai mở nắp. Tiếng bản lề rít lên giữa màn sương lạnh buốt.
Bên trong… không phải vàng bạc. Cũng không phải vật dụng quý giá. Là một bức tượng Phật bằng đá cẩm thạch trắng, tinh xảo nhưng đã vỡ mất một bên vai. Bức tượng nặng tới mức khiến mấy thanh niên phải gồng mình mới nhấc lên nổi.
Ông Bảy quỳ sụp xuống, nước mắt giàn giụa. “Đây… đây là bức tượng Phật của làng mình ngày xưa…” – giọng ông run run. – “Mấy chục năm trước, trong trận lũ lớn, chùa bị sập, tượng bị cuốn trôi… Ai ngờ nay lại trở về.”
Người dân im lặng. Không khí lạnh lẽo phút chốc trở nên thiêng liêng lạ kỳ. Giữa buổi sáng mờ sương, tiếng chuông chùa xa xa vang vọng. Mấy bà lão chắp tay niệm Phật. Đám trai làng kính cẩn đặt bức tượng lên bờ, chuẩn bị rước về chùa mới dựng trên gò đất cao.
Người ta bảo, sông nước có linh hồn. Thứ gì thuộc về nơi này, cuối cùng cũng sẽ tìm đường trở về. Như bức tượng Phật ấy, trôi dạt bao năm, đến khi đất trời thuận hòa, nó mới lặng lẽ quay về trong buổi sáng sương giăng đầy, giữa những đám lục bình tím rực rỡ như thảm hoa chào đón.