Hương sinh con đầu lòng vào một ngày mưa to gió lớn. Ca sinh khó, phải mổ gấp. Mẹ chồng – bà Sen – là người túc trực ngoài phòng mổ và cũng là người đầu tiên được y tá đưa cho nhìn mặt đứa bé.
Đứa bé vừa sinh, da ngăm hơn bình thường. Bà Sen cau mày:
“Trời ơi, đen thùi như than. Nhà tôi da trắng cả, chắc chắn là không giống bên nội rồi.”
Trong một khoảnh khắc cay nghiệt và ích kỷ, bà Sen lén đưa y tá một khoản tiền lớn, nhờ tráo đứa bé với một bé trai trắng trẻo khác — là con một sản phụ vô danh vừa qua đời vì băng huyết.
5 năm sau…
Cả nhà không ai hay biết gì. Hương vẫn nghĩ đứa bé là con ruột của mình, vẫn yêu thương, vẫn ôm ấp thằng bé mỗi đêm. Dù thỉnh thoảng cô có thắc mắc vì bé chẳng có nét gì giống ba mẹ, nhưng mẹ chồng chỉ lảng tránh, bảo:
“Chắc giống đời ông cố… thôi lo nuôi đi, nghi ngờ hoài mệt.”
Hôm ấy, bà Sen đang bón cơm cho cháu, thằng bé cười toe rồi bất ngờ nói:
“Hôm qua con mơ thấy mẹ nằm ngủ trên sàn lạnh lắm, còn gọi tên con, bảo ‘trả lại con cho mẹ đi…’”
Bà Sen sững người. Muỗng cơm rơi xuống sàn. Trán bà toát mồ hôi lạnh.
“Con nói gì? Mẹ nào cơ?”
Đứa bé vẫn hồn nhiên:
“Cái cô mặc đồ trắng hay ngồi ở góc tường nhà mình, mẹ không thấy à? Cô hay khóc… cô bảo con là Đức, không phải tên con bây giờ…”
Bị ám ảnh suốt nhiều đêm sau đó, bà Sen bắt đầu mơ thấy người phụ nữ mặc đồ bệnh viện cũ, ngồi co ro gọi đứa bé:
“Trả con lại cho tôi…”
Không chịu nổi nữa, bà tìm lại hồ sơ sinh, rồi dò lại tên các sản phụ tử vong cùng ngày hôm ấy. Qua bao ngày truy lục, bà tìm được gia đình người mẹ trẻ quá cố, và đúng như lời đứa bé — tên cũ của bé là Đức.
Bằng một cách nào đó, thằng bé vẫn nhớ.
Bà Sen thừa nhận tất cả trước mặt con trai và Hương, cúi đầu xin được đưa bé Đức về lại với gia đình thật của nó.
Hương – người mẹ nuôi bao năm – nước mắt ròng ròng ôm đứa bé:
“Dù không sinh ra con, nhưng mẹ yêu con hơn cả chính mình. Nếu có kiếp sau, mẹ vẫn mong được ôm con lần nữa…”
Gia đình thật của bé Đức chấp nhận đón lại con trong nước mắt, còn Hương và chồng đau đớn đi tìm lại đứa con ruột của mình – đứa trẻ năm xưa bị đánh tráo, không ai biết giờ ở nơi đâu…
Hai vợ chồng Hương đau đớn khôn nguôi khi biết suốt 5 năm qua, mình đã nuôi con của người khác. Dù yêu thương hết mực, nhưng nỗi khát khao tìm lại đứa con ruột càng lúc càng mãnh liệt.
Sau khi vụ tráo đổi bị phanh phui, bệnh viện bị thanh tra lại toàn bộ hồ sơ lưu trữ và dữ liệu camera phòng sinh cũ. Từ những manh mối ít ỏi, họ lần ra một người phụ nữ từng nhận con nuôi đúng ngày hôm đó — cô sống cách nhà Hương chỉ vài con phố.
Hương như chết lặng khi biết đứa bé mà cô từng gặp ở sân chơi gần nhà, có nốt ruồi sau gáy giống hệt mình lúc nhỏ, lại chính là con ruột đã bị tráo đổi năm ấy.
Cô bật khóc nức nở, nhớ lại từng lần thấy cậu bé cười chào mình, gọi cô là “cô xinh ơi”… mà không hề biết đó chính là máu mủ mình mang nặng đẻ đau.
Ngày gặp lại, thằng bé rụt rè nép sau lưng mẹ nuôi, không biết vì sao có quá nhiều người đến tìm nó.
Hương ngồi xuống, đưa ra chiếc vòng tay bé tí đã cất giữ suốt 5 năm — thứ duy nhất còn lại từ lúc sinh con.
Cậu bé nhìn chiếc vòng, chớp mắt, rồi bất giác thốt lên:
“Con thấy cái này trong mơ… mẹ con đeo cho con…”
Tất cả mọi người như nín thở.
Mẹ nuôi cậu bé ôm lấy Hương, nước mắt lăn dài:
“Chị đừng trách em… Em cũng không hề biết.”
Bà Sen — người gây ra mọi bi kịch — được tha thứ, nhưng bị cả dòng họ quay lưng. Bà sống lặng lẽ những năm cuối đời trong căn phòng nhỏ, mỗi ngày đều mang ảnh hai đứa trẻ ra ngắm rồi lặng lẽ xin lỗi…
Hai đứa trẻ – một lần nữa – lại lớn lên như hai anh em, tuy không cùng nhà, nhưng gắn bó không rời…