×

Ông lão cho chàng trai l:ạ trú mưa một đêm nhưng sáng hôm sau lại phát hiện ra 1 sự thật

Mưa đổ như trút nước xuống mái tôn cũ kỹ của căn chòi nhỏ nằm ven bãi đất hoang. Trong chòi, ông Cẩn – một ông lão gầy gò ngoài bảy mươi – ngồi bên bếp than, tay run run vì gió lùa.

Căn nhà chẳng có gì quý giá, chỉ là mấy tấm ván ghép lại, tấm màn treo tạm thay cửa, và một chiếc hòm gỗ nhỏ đựng những thứ quan trọng nhất đời ông: vài cuốn sổ tay cũ kỹ, một bức ảnh đen trắng mờ nhòe, và một bọc vải nhỏ – bên trong là số tiền ít ỏi ông tích cóp bao năm để chuẩn bị đi chữa bệnh.Đêm đó, khi đang khép tấm màn cửa lại, ông nghe tiếng đập mạnh. Một bóng người – ướt sũng, lấm lem bùn đất – ngã gục trước hiên.

– “Chú ơi… cho con xin trú một đêm… con bị lạc…”Ông do dự. Thời buổi này, người lạ là điều gì đó đáng sợ. Nhưng nhìn đôi mắt hoảng loạn, dáng người trẻ tuổi đang co ro vì lạnh, ông thở dài, bước ra đỡ:

– “Vào đi. Đêm mưa gió, ai nỡ để người ngoài đường.”Cậu trai không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt dường như lộ vẻ biết ơn.Sáng hôm sau, ông tỉnh dậy sớm như mọi khi, chuẩn bị châm lại bếp lửa thì khựng lại. Chiếc hòm gỗ bị xê dịch. Tim ông thót lên.Ông mở nắp. Bọc vải không còn.

Số tiền dành dụm suốt năm năm trời để mổ mắt – biến mất.

Ông hoảng loạn lật tung chăn nệm, mở cả những chỗ cất giấu khác, rồi quay sang nhìn người thanh niên đang ngồi gấp mền ở góc chòi.– “Mày… có thấy cái bọc vải tao để trong hòm không?!” – Ông hỏi, giọng gằn lên.Cậu trai ngơ ngác:

– “Dạ? Con không biết… Con còn chưa đụng vào cái hòm nào mà…”

– “Đừng có giả bộ! Tao chỉ có mình mày là người lạ trong nhà đêm qua! Không mày thì ai?!”

– Ông gắt lên, đôi mắt vằn đỏ.Cậu trai đứng lặng, môi mím chặt. Không cãi, không biện minh, chỉ cúi đầu:

– “Nếu chú nghĩ vậy… con xin đi.”Ông không nói thêm, chỉ lặng lẽ quay lưng đi. Trong lòng ông, nỗi thất vọng lớn hơn cả sự giận dữ. Ông từng tin vào lòng tốt, và giờ, ông thấy mình thật ngây thơ.Chiều hôm đó, ông nằm co ro trên giường, người bỗng lạnh toát. Cơn ho kéo dài khiến ngực ông đau như có ai bóp chặt.

Ông gượng ngồi dậy lấy khăn, vô tình làm rơi cái rổ đựng quần áo. Và rồi, trong lúc nhặt lại, mắt ông chạm vào một vật gì đó lọt dưới chân giường – bọc vải màu nâu nhạt. Vẫn nguyên vẹn.

Tay ông run bần bật khi nhặt nó lên. Cổ họng nghẹn lại. Ông ngồi thẫn thờ, như người vừa tỉnh khỏi một cơn mê.Ông đã nghi oan một người chỉ vì sợ hãi mất mát. Và giờ, ông mất thêm một điều quý giá hơn – lòng tin.

Ba ngày sau, khi trời vừa hửng nắng sau chuỗi ngày mưa, một chiếc xe máy dừng lại trước căn chòi.Cậu thanh niên quay trở lại, đi cùng một người đàn ông đứng tuổi mặc áo blouse trắng.

Cậu mỉm cười khi thấy ông Cẩn đang loạng choạng quét sân.– “Cháu xin lỗi vì đi mà không chào chú. Nhưng cháu không có chỗ ở, cũng chẳng có tiền… Cháu tìm đến thằng bạn cũ. Không ngờ, khi nghe cháu kể về chú, nó bảo hồi nhỏ từng được một ông già bán vé số cứu khi bị tai nạn… Hóa ra là chú.”Ông Cẩn ngỡ ngàng.

Người đàn ông đi cùng lên tiếng:– “Tôi là bác sĩ ở phòng khám tư. Bạn cậu ấy đã liên hệ, nói tôi đến giúp chú khám và chữa mắt. Chi phí – nó lo hết.”Ông Cẩn đứng lặng, mắt nhòe đi – không rõ vì xúc động hay ánh nắng chiều rọi thẳng vào đôi mắt mờ đục của mình.– “Tao… tao xin lỗi…” – ông nghẹn ngào

– “Tao đã nghi oan mày… Tao đã không tin…”Cậu thanh niên cười nhẹ, đặt tay lên vai ông:– “Chú từng giúp người không cần lý do. Giờ đến lượt người khác làm điều đó với chú. Đơn giản vậy thôi.”

Vài tuần sau, ông Cẩn được đưa đi mổ mắt. Ca phẫu thuật thành công. Cái nhìn đầu tiên sau bao năm mờ mịt – là gương mặt rạng rỡ của cậu thanh niên từng bị ông đuổi đi.Ông bật khóc.

Không chỉ vì đã nhìn thấy rõ, mà vì tim ông đã được chữa lành.

Kết: Trong đời, có những khoảnh khắc khiến ta mất niềm tin vào con người. Nhưng cũng chính con người – bằng sự kiên nhẫn và lòng tốt – có thể thắp sáng lại tất cả.Bởi không ai quá nghèo để không thể giúp đỡ, và không ai quá giàu để không cần nhận lại lòng tin.

Related Posts

Bỗng một ngày chồng tôi dắt về nhà một cô gái và tuyên bố với mẹ con tôi rằng: Từ nay cô ấy sẽ sống ở đây, không ai có quyền phản đối

Buổi chiều hôm ấy, trời Sài Gòn đổ mưa rả rích. Tôi đang trong bếp, chuẩn bị bữa tối cho cả nhà. Con bé Linh, 4 tuổi,…

NSƯT Quốc Cơ diễn xiếc cùng 2 con trên phố, phản ứng của vợ chồng Osen – Quốc Nghiệp mới đáng chú ý

NSƯT Quốc Cơ cùng vợ – MC Hồng Phượng và 2 con thực hiện bộ ảnh đẹp với cờ Tổ quốc, kết hợp xiếc tại các công…

Chi tiết 4 tuyến đường diễu binh, diễu hành ngày 30/4 tại TP.HCM

Lễ diễu binh, diễu hành kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975 – 30/4/2025) dự kiến diễn ra vào lúc…

“Chồng đi biển gặp bão mất liên lạc đã 6 năm, tôi vẫn lập di ảnh th/ắp hư/ơng chồng mỗi ngày giỗ…

6 năm trước, chồng tôi ra khơi như bao lần trước đó. Anh là ngư dân, quen với sóng gió, nắng cháy da và những ngày dài…

Đi làm từ thiện trên vùng cao nhưng bị lạc đường, chàng trai xin trú nhờ trong 1 ngôi nhà ven rừng để rồi nửa đêm lại phát hiện ra…

Trời chiều trên vùng cao Tây Bắc nhuộm vàng bởi ánh hoàng hôn, nhưng với Hùng, một chàng trai 25 tuổi, khung cảnh ấy chẳng còn thơ…

Người đàn ông trung niên đem hồ sơ đi xin việc nhưng lại bị ch/è/n é/p, coi th:ư/ờn/g. Để rồi vào một ngày có một tờ giấy xuất hiện trên bàn…

Sáng đầu tuần, Văn phòng DIZO Group, một công ty nổi tiếng trong lĩnh vực bất động sản, nhộn nhịp như thường lệ. Sáng đầu tuần, Văn…